Người Chơi Hung Mãnh

Chương 64: Nhện

Bùm!
Một mũi tên đanh thẳng vào lòng bàn tay của Vương Quan, lá bùa Chưởng Tâm Lôi hắn tích tụ được một nửa trực tiếp bị nổ tung, sấm sét nổ đùng đoàng, tia chớp bắn ra, đại điện được chiếu sáng như ban ngày.
Cả bàn tay của Vương Quan bị nổ tung, lỗ thủng rất lớn có thể xuyên qua lòng bàn tay, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
- A a a a!
Vương Quan nắm lấy cổ tay, khuôn mặt dữ tợn như ma quỷ, hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Liễu Vô Đãi mặc bộ đồ màu đen giống như một con mèo đen mạnh mẽ linh hoạt, im lặng núp ở sau đống đá lộn xộn, rút cung tên và nhắm vào Vương Quan đang đứng dưới ánh trăng.
Cây cung này tên là Hoắc Y Đặc, sức kéo là 85 pound, tốc độ IBO 332 thước Anh một giây.
Mũi tên là một mũi tên săn hạng nặng bằng hỗn hợp nhôm cacbon, 300 vòng dây, trọng lượng 850.
Trong ngành công nghiệp hiện đại, cung săn bắn hoàn toàn có thể dồn lực kéo lên đến 90 pound, 100 pound hoặc thậm chí là trên 100 pound.
Có thể, nhưng không cần thiết lắm, bởi vì cung săn bắn nặng 80 pound đã có thể dễ dàng xé nát thịt hay xương của bất kỳ sinh vậy nào, săn gấu, sư tử, hay thậm chí cả voi, nhưng động vật nằm ở đầu chuỗi thức ăn.
Cung có lực kéo lớn như vậy dùng để bắn về mục tiêu gì?
Đáp án của Liễu Vô Đãi là yêu quái.
Giương cung, kéo dây cung, bánh răng cưa chuyển động, “loong coong” một tiếng, mũi tên săn hạng nặng rời khỏi cung tên, một lần nữa bắn về phía Vương Quan.
Mũi tên xoay tròn, trục mũi tên run rẩy, một con Lôi Mãng điện xà yếu ớt như sợi tóc bám vào thân mũi tên, đẩy mũi tên lần nữa tăng tốc, xé rách bầu không khí, lao ra.
Gần như chỉ trong nháy mắt, cảm giác nguy hiểm lạnh lùng xa lạ đâm thẳng vào tim Vương Quan, loại cảm giác sợ hãi đi bên bờ vực sinh tử này, đã rất lâu rồi hắn không cảm nhận được.
Lần trước, chính là ở pháp trường ngoại ô Nam Trực Lệ, khi tên đao phủ chuẩn bị vung Quỷ Đầu Đao.
Không chút do dự, Vương Quan vứt bỏ hình dạng con người và biến thành một con vượn đen mặt người vạm vỡ và cao lớn, trên người choàng một chiếc áo cà sa màu vàng tím, một tay cầm bát phật, một tay cầm chày ma, vừa ma vừa phật, lấy ma thế phật.
Cái chày Kim Cương Hàng Ma thô to như cột nhà, chắn tầm nhìn của mũi tên, cho nên cái giá phải trả là cái chày Giáng Ma bị bắn nổ một khối, lòng bàn tay hắn cũng bị bắn nát một nửa.
- Hai bàn tay nát vụn, bốn kẻ thù mạnh.
Sơn Tiêu không quan tâm đến lòng bàn tay đang thối rữa, cười dữ tợn, khuôn mặt thú tính tràn đầy vẻ khát máu và tàn bạo.
- Các ngươi, làm tốt lắm.
- Đợi đã! Bốn kẻ thù mạnh sao?
Một giọng nói vang lên cắt ngang lời của Sơn Tiêu, Lý Ngang giơ cánh tay lên, giống như học sinh tiểu học giơ tay đặt câu hỏi trong lớp học.
- Lão Thiết, không phải là đã quên tôi rồi chứ?
- Ngươi?
Khí thế của Sơn Tiêu bị đình trệ, suy nghĩ, thanh niên trẻ tuổi đeo mặt nạ kỳ quái này dường như là người đưa ra quyết định cho đội ngũ này, nhưng theo cảm giác của Sơn Tiêu, hắn có vẻ là người yếu nhất trong nhóm đó…
Chỉ là con bọ nhỏ, không ảnh hưởng toàn cục, không quan trọng.
Sơn Tiêu mặc kệ, tay cầm lấy chày Kim Cương Hàng Ma, đẩy Kim Sơn xuống trụ ngọc, ném thẳng vào Hình Hà Sầu, mà ngoài điện bốn con quỷ Lệ Quỷ Kiệu Phu cùng với Bạch Y Quỷ Hồn giống như nhận được chỉ thị nào đó, lao thẳng về phía Lý Ngang.
Ai dà…
Lý Ngang lặng lẽ thở dài, lấy ra rìu chiến và con dao găm của mình.
So với vài người bạn đồng hành của hắn, hai món vũ khí hắn mua trên Taobao quả thực hơi giản dị.
Nhưng mà cũng may, hắn còn có “thiết bị plug-in”.
Lý Ngang nhìn năm con lệ quỷ đang đấu đá lung tung, đánh thẳng tới đây, lười biếng nói.
- Sài tiểu thư, nên làm lại rồi.
- Ừm.
Giọng nữ rất nhỏ vang lên trong lòng hắn.
Một con, hai con, ba con…tổng có tám cánh tay vươn ra từ sau lưng Lý Ngang.
Những cánh tay dài, mảnh khảnh giống như bọ tre, chống trên mặt đất và chống đỡ Lý Ngang lên không trung, nhìn từ xa, hắn giống như một con nhện có tám chân đang bò trên mặt đất.
Năm con ác quỷ không khỏi bàng hoàng và hiếu kỳ khi nhìn thấy cảnh tượng này, bị dọa sợ hết hồn, tên này hóa ra còn giống ma quỷ hơn bọn họ nữa.
Trong lòng Lệ quỷ kinh ngạc, tốc độ dưới chân chậm lại một chút, chưa kịp phanh lại đã thấy Lý Ngang vung vẩy tám cái chân mảnh khảnh nhỏ dài với kia tốc độ cực nhanh lao về đám Lệ quỷ ở tước mặt.
Chân nhện được nâng lên, đâm!
Con ma mặt xanh nanh vàng bị cánh tay nhỏ dài đâm thẳng từ đầu đến chân, không nói được lời nào, kêu lên vài tiếng, co rúm không động đậy được nữa.
Một người đẹp đầu lâu vươn ra từ trong ngực Lý Ngang, cổ của Sài Thúy Kiều giống như một con rắn, cái miệng anh đào nhỏ nhắn nhẹ nhàng hút lấy con quỷ mặt xanh nanh vàng.
Liếm liếm.
Con ma mặt xanh nanh vàng giống như một đứa bé bị Sài Thúy Kiều nuốt xuống, cái cổ giống như rắn của cô thậm chí còn thấy rõ hình dáng con người trong đó.
- Thật ngon.
Sài Thúy Kiều liếm liếm môi, tinh nghịch chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu.
- A a a a a!
Bốn con ma còn lại bị dọa suýt nữa đái cả ra quần, lập tức mất hết ý chí chiến đấu, quay đầu bỏ chạy, những con yêu ma đứng trong sân miếu cũng sợ hãi khi nhìn thấy cảnh này, chúng lần lượt bỏ chạy ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận