Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1311: Trì trệ

Chấn động trọng lực tiếp tục mở rộng, Kiến Vương không kịp né tránh, chỉ có thể nhanh chóng kích hoạt hiệu ứng đặc biệt ‘theo dõi chống trộm’ của ‘chip theo dõi chống trộm kiểu chó ngao’, dịch chuyển tới nơi cách đó bốn trăm mét…Khi hai bên bắt đầu đánh nhau, Kiến Vương đã chôn một vài món đạo cụ xuống đất ở khu vực gần đó, nguyên nhân là vì để kích hoạt hiệu ứng dịch chuyển của con chip, tiến hành truy kích hoặc chạy trốn. Hiệu quả dịch chuyển của ‘chip theo dõi chống trộm kiểu chó ngao’ cực kỳ khó chịu.
Kiến Vương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thân thể bị mắc kẹt bên trong vòng tròn lĩnh vực trọng lực của Agares không ngừng chảy máu, chân tay và xương cốt đồng loạt đứt gãy.
Abe liên tục bị ép vào tường, sống chết không rõ.
Đoản Diện chỉ để tâm đến việc chắp hai tay, điều khiển lĩnh vực trọng lực không ngừng mở rộng… thứ mà hắn đã luyện tập vô số lên trên đồng ruộng trong thành phố yêu ma.
Giữ cho đồng ruộng bay lơ lửng, kiểm soát dòng nước, nghiền nát côn trùng gây hại, sử dụng khả năng điều khiển trọng lực điêu luyện để xới đất, giúp cho cây trồng phát triển khỏe mạnh.
Những siêu phàm giả khác sử dụng năng lực siêu phàm như một phương thức để chiến đấu, mà đối với một Đoản Diện trong quá khứ mà nói, điều khiển trọng lực chỉ là một sợi dây sinh mệnh mỏng manh, bất cứ sai lầm này cũng đều đồng nghĩa với cái chết.
David nửa quỳ trên mặt đất gian nan giơ tay lên.
Thẩm Phán trường mâu rơi xuống không xa phía sau Đoản Diện đã thoát khỏi trạng thái quả cầu tia chớp, biến thành một cây trường mâu bình thường. Nó đáp lại lời triệu hồi, chống lại sự lôi kéo của trọng lực, đâm thẳng vào sau lưng Đoản Diện, định quay trở về tay người sử dụng. Đoản Diện không hề né tránh, một kẻ hoàn toàn mở ra lĩnh vực như nó có thể cảm nhận một cách rõ ràng quỹ đạo chuyển động của tất cả các vật thể có trọng lượng.
Ngón tay nó vung lên, cây trường mâu bay đi, đóng chặt vào tường. Thế nhưng cái bóng cuối cùng của trường mâu đột nhiên bành trướng giữa không trung, một người phụ nữ mặc chiếc váy dài nhuốm máu tay cầm thủy chủ nhảy ra từ đó.
Nghi Bệnh Vọng Tưởng.
Sau khi ẩn núp hồi lâu, cuối cùng vào giờ phút này, nàng cũng bộc lộ sát ý của mình.
Thanh thủy chủ tên là ‘Hồng Đao’ lặng yên không một tiếng động đâm vào sau lưng Đoản Diện dưới sự cường hóa của nhiều kỹ năng khác nhau. Đoản Diện búng tay, Nghi Bệnh Vọng Tưởng hệt như bị sét đánh, toàn bộ cánh tay phải và bả vai đột nhiên xoắn lại như chiếc bánh quẩy, máu tươi tuôn ra khỏi mạch máu như thể nước được vắt ra từ một chiếc khăn, nhỏ giọt xuống đất.
Có điều thanh thủy chủ của nàng vẫn đâm trúng lưng Đoản Diện. Phần chuôi đao của Hồng Đao tỏa ra ánh sáng rực rỡ, lưỡi đao hẹp dài đang ngấu nghiến hút máu tươi hệt như một chiếc máy bơm, rút sạch thể lực, linh lực thậm chí là cả lý trí và thần trí của Đoản Diện.
Đoản Diện loạng choạng, tiến lên phía trước một bước, suýt chút nữa ngã xuống. Trọng lực xuất hiện phía sau lưng nó, cố gắng rút thanh thủy chủ ra.
Thế nhưng thanh thủy chủ kia hệt như có ý chí của riêng mình, cắn chặt lấy vết thương, cho dù Đoản Diện có liên tục ép chặt người sử dụng là Nghi Bệnh Vọng Tưởng thì nó cũng không hề có ý thoát ra.
Agares ngửa mặt nằm trên mặt đất hô hấp một cách khó nhọc. Hắn hé miệng, niệm câu thần chú mơ hồ và khó hiểu bằng giọng nói cực kỳ yếu ớt ,
Cơ thể vốn tàn tạ và bị phá hoại nặng nề của hắn khô quắt lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, hệt như một quả cam đang nhanh chóng thối rữa, khô héo, mục nát. Agares hy vinh đánh đổi bằng cả tuổi thọ, phát động một lời nguyền, loại bỏ khoảng cách, tác dụng lên người Đoản Diện…Bước chân của Đoản Diện lại lùi về phía sau, tốc độ hồi phục máu thịt trên lồng ngực bị áp chế, thân thể to lớn cũng trở nên chậm chạp và trì trệ, hệt như đang trong đầm lầy. Cuối cùng, cơ hội…David liều mạng vắt kiệt sức lực còn lại trong cơ thể, bàn chân đạp lên mặt đất, cả người biến mất tại chỗ.
Lúc xuất hiện trở lại, hắn đã đến trước mặt Đoản Diện, giơ cánh tay lên rồi vỗ vào lồng ngực của nó. Thẩm Phán trường mâu, triệu hồi.
Xoẹt…Đoản Diện hoàn toàn không kịp phản kháng đã bị cây trường mâu màu vàng lao nhanh tới đâm xuyên qua lồng ngực, thậm chí là đâm xuyên qua trái tim. Cảm xúc phức tạp xuất hiện trên gương mặt Đoản Diện, vừa có ngạc nhiên vừa có sững sờ, cũng vừa có tiếc nuối vừa có nhẹ nhõm. Giây tiếp theo, cơ thể Đoản Diện biến mất tại chỗ. Người biến mất cùng với nó còn có Agares đã kiệt sức và hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu.
Kiến Vương chậm rãi bước tới, bên trong không gian tối đen như mực vang vọng giọng nói của một mình hắn:
“Giết chết rồi, sao…”
“Không có dao động dịch chuyển, hoặc là đã chết, hoặc là đã bỏ thi đấu. Bất kể có như thế nào thì cũng đều sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận