Người Chơi Hung Mãnh

Chương 647: Cứu Vớt

Đương nhiên, rất ít người bị phán án tử ở Nhật Đảo, số người chân chính được thi hành còn ít hơn, bởi vì trong hình phạt treo cổ ở Nhật Đảo có “Chế độ tái thẩm”, chỉ cần tội phạm không hy vọng bị thi hành án tử hình, có thể dùng các loại lý do để khiếu nại hoặc xin đặc xá, do đó kéo dài thời gian thi hành án. Nói cách khác, cho dù phạm rất nhiều tội ở Nhật Đảo, hành vi phạm tội khủng khiếp mất hết nhân tính, phần tử phạm tội vẫn có xác suất rất lớn có thể yên ổn chết già ở trong ngục.
Năm gần đây ở Nhật Đảo vẫn còn tồn tại sự tranh cãi có phế chết hay không, suy xét đến các cuộc thăm dò ở Nhật Đảo cho thấy tỷ lệ ủng hộ của dân thường đối với án tử hình đã ổn định ở mức hơn 80%, mà người kiên quyết ủng hộ phế chết thường là tầng lớp tinh anh ở Nhật Đảo. Ngụ ý bên trong thật sự là rất sâu xa.
- Ông không thể làm gì tôi đâu, ngài cảnh bộ.
Lý Ngang khẽ cười nói:
- Không bằng bình tĩnh ngồi xuống, cùng nhau hợp tác.
Cảnh bộ trung niên cắn chặt hàm răng, nhìn chằm chằm Lý Ngang, trong mắt như muốn phun ra lửa, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi ngồi xuống, lạnh lùng cười nói:
- Anh cảm thấy minh rất lợi hại đúng không? Đừng lầm nhé, Phúc Thần Bình Nguyên đã thú tội rồi, đã ghi lại khẩu cung rồi, coi như là không bị phán án treo cổ, cả đời cũng không trốn thoát số phận bị giam cầm.
- Nếu thật sự là như vậy.
Lý Ngang giơ một cánh tay lên, ra hiệu bản thân đang bị cong tay còng chân, lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi.
- Như vậy chúng ta còn ở đây làm chuyện vô ích để làm gì? Cảnh sát hoàn toàn không có lý do tiếp tục lãng phí tài nguyên trên một người đã nhận tội nữa, tốn công tốn sức.
- Không phải là vì anh.
Thân thể của cảnh bộ trung niên nghiêng về phía trước, ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào Lý Ngang:
- Là vì Vệ Môn Tử Uyển bị Phúc Thần Bình Nguyên bắt cóc và giấu đi.
Vệ Môn Tử Uyển, con gái của Vệ Môn Hạnh Tử, cũng là cháu gái ngoại của vợ chồng Phúc Thần Bình Nguyên.
Trước đó trong hồi ức của Phúc Thần Bình Nguyên cũng không phát hiện bóng dáng của Vệ Môn Tử Uyển, nhưng mà giày của cô ấy lại đặt ở trước cửa.
- Xuyên Tang, chắc anh cũng biết trước đó đã xảy ra chuyện gì chứ.
Bác sĩ chậm rãi nói:
- Phúc Thần Bình Nguyên mắc bệnh Dissociative Identity Disorder rất nghiêm trọng, là bệnh tách thân phận, cũng chính là bệnh đa nhân cách. Mà anh, là một nhân cách khác của anh ta.
- Ừ.
Lý Ngang cũng không quá ngạc nhiên, trước đó các người chơi ở nhà của Phúc Thần Bình Nguyên, ngay trong tủ chứa đồ bên trên bồn rửa tay ở phòng tắm trên lầu hai, phát hiện rất nhiều thuốc gia đình thường dùng. Như là Tiên Điền Di , Thuốc trị thương, Kim Quan - thuốc giảm ngứa trị đau nhức, Thái Điền Vị Tản - Điều trị dạ dàng không đủ lực, Cứu Tâm - Tim đập nhanh thở hổn hển, Thuốc trị thần kinh não Á Điền Âm - Trị ù tai, đau đầu choáng váng và bệnh xương cổ, cũng có thể giảm bớt tinh thần căng thẳng, khó chịu và bất an, còn có Bố Lạc Phân - Kháng viêm trị đau nhức, Phất Tây Thinh - Trị bệnh trầm cảm lâu năm, chứng cưỡng chế, chứng tham ăn và chứng hoảng sợ, chống lo âu, A Phổ Tọa Luân - Trị chứng lo âu, bệnh trầm cảm, mất ngủ, chứng hoảng sợ, trong đó, Phất Tây Thinh và A Phổ Tọa Luân đều có thể trị tính lo âu, hai loại này không thể cùng dùng với nhau, mà phải xem lượng thuốc trong bình, chắc là dùng thêm Phát Tây Thinh.
Bởi vì phạm vi của loại thuốc trị liệu này tương đối rộng, giảm bớt bệnh đa nhân cách chỉ là một loại trong đó, ngay từ đầu Lý Ngang không nghĩ đến phương diện này, cho đến khi vận chuyển vào trong đầu của Phúc Thần Bình Nguyên, nhìn thấy từng người chơi ngồi ngay ngắn trên ghế, cùng với đống mảnh vở của ghế chất cao như núi, hắn mới mơ hồ cảm thấy người chơi là nhân vật có vai trò.
- Xuyên Tang.
Bác sĩ nhìn thấy vẻ mặt ung dung bình tĩnh của Lý Ngang, nói:
- Hình như anh chỉ là một nhân cách bị tách ra, cũng không cảm thấy kinh ngạc hay mất mát à?
Lý Ngang yên lặng nhìn bác sĩ, ánh mắt đang chuyển sang văn kiện trong tay của ông ta, tùy ý nói:
- Giống như tôi đã nói, người tự có động lực tính nhất trí và tính liên tục. Chỉ cần lúc này tôi chân thật tồn tại, tôi đang tự do độc lập suy nghĩ, như vậy tôi chính là tôi và không phụ thuộc vào người khác. Thứ trên tay của ông, chắc là ghi chép trị liệu của Phúc Thần Bình Nguyên do bác sĩ tâm lý đưa cho ông đúng không? Trên đó chắc là miêu tả cụ thể bệnh đa nhân cách của Phúc Thần Bình Nguyên.
- Đúng vậy.
Bác sĩ khẽ gật đầu.
- Chỉ trong cuộc đối thoại vài phút ngắn ngủi của chúng ta, anh tự xưng là Xuyên Tang, biểu hiện khinh thường quyền uy, kiêu ngạo tự đại, vô cùng tự tin, tự mãn tự luyến, thiếu cảm giác thẹn thùng và sự đồng tình có tính chất đặc biệt, cũng không thuộc bất kỳ nhân cách nào trong ghi chép trước đó.
- Tôi là nhân cách sau khi Phúc Thần Bình Nguyên bị tra hỏi và tra tấn, vì để giảm bớt áp lực mới được tách ra.
Lý Ngang biết lắng nghe nói:
- Phúc Thần Bình Nguyên làm chuyện xấu, các người bắt Xuyên Tang tôi để làm gì? Nếu như không có chuyện gì, có thể thả tôi đi rồi chứ?
- Hừ! Miệng toàn lời nói dối!
Cảnh bộ trung niên nặng nề vỗ bàn một cái, nhìn bác sĩ nói:
- Bác sĩ, ông chắc chắn phương pháp này có tác dụng không? Bọn tôi không chờ được nữa rồi!
- Ngài cảnh bộ, xin ngài hay yên tâm đừng vội.
Bác sĩ bất đắc dĩ nói:
- Vị Xuyên Tang trước mặt đã là nhân cách bị chúng ta làm cho thức tỉnh, là một nhân cách có tinh thần tỉnh táo nhất và suy luận rõ ràng nhất. Mặc dù anh ta là nhân cách mới tách ra gần đây, nhưng tôi tin dựa vào sự hợp tác của hai bên nhất định có thể tìm được Vệ Môn Tử Uyển từ trong đầu của Phúc Thần Bình Nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận