Người Chơi Hung Mãnh

Chương 602: Thẹn Thùng

Lý Ngang cười cười, không nói gì.
- Vậy, đến câu hỏi thứ ba.
Nelson lại rút ra một cái thẻ:
- Cậu có cho rằng, người bị bản thân mình chết, chết cũng chưa hết tội không?
Lý Ngang bắt chéo hai chân, híp mắt nói:
- Vấn đề này, xếp lại với câu hỏi trước, ở một ý nghĩa nào đó, giống như tổ hợp các cú Jab đúng không? Nhiều người như vậy, cần phải sàng lọc mỗi người. Có một người vô tội, coi như là trả lời sai.
- Giải thích, Jap là kỹ thuật đấm trong boxing. Ra đòn nhanh, gọn và khi đã điêu luyện bạn có thể dễ dàng tung cú đấm chính xác tuyệt đối mà không cần tốn quá nhiều công sức và sự tập trung. Hết giải thích.
Nelson cười nói:
- Ở mức độ nào đó, đúng là như vậy.
- Thế thì, tôi muốn hỏi. Phạm vi vô tội này, là do ai quy định? Pháp luật? Người? Tổ tiết mục? Còn có đạo đức của công chúng?
Lý Ngang nói:
- Phạm trù giới hạn bất đồng, có thể cho ra đáp án hoàn toàn khác biệt.
- Như lời tôi đã nói, phán định tiêu chuẩn lời nói dối, là cái ghế cậu đang ngồi kia.
Nelson thở dài, nói:
- Ghế tựa thành thật, sẽ nhìn được tình cảm ở chỗ sâu nhất trong lòng cậu, coi đây là tiêu chuẩn giới hạn. Nói cách khác, tiêu chuẩn kiểm tra xem có nói dối hay không, là chính cậu.
- Là vậy à?
Lý Ngang nhẹ gật đầu, đáp:
- Đúng vậy, tôi tin chắc rằng, những người bản thân tự tay giết, đều chết chưa hết tội.
- Tự tin vậy sao?
Nelson nhún vai, bởi vì không có đầu nên động tác này nhìn qua rất kinh dị và không tự nhiên:
- Được rồi, dù sao tôi cũng không phải quan tòa, bộ trưởng tư pháp hay là tấm gương đạo đức gì cả.
- Cứ để cho cái ghế phán xét luôn đi.
Vừa dứt lời, ánh đèn lại một lần nữa tụ lại, cái ghế bên dưới Lý Ngang, tỏa ra ánh sáng màu xanh biếc.
- Lại chính xác một lần nữa!
Nelson nâng cao cánh tay, nói lớn:
- Chúng ta chúc mừng vị tuyển thủ này!
Bên dưới đài cũng không có tiếng vỗ tay, thay vào đó lại là tiếng thở dài.
Rõ ràng khán giả cũng không đồng tình với quyết định này.
- Cho dù vị tuyển thủ này cố chấp đến một trình độ nhất định, tự nhận mình là kẻ ngông cuồng đúng đắn.
- Vẫn không hề có lòng thương xót, là một kẻ điên căm thù toàn bộ thế giới này.
Nelson bất đắc dĩ nói:
- Đây đều là câu trả lời từ sâu trong nội tâm của cậu ấy.
- Tóm lại, chúng ta phải đến mục tiếp theo.
Hắn rút ra từ trong túi một tấm thẻ điều lệ mới, hai mắt trên ngực làm động tác nháy mắt ra hiệu:
- Ừm... Vấn đề này đúng thật là thú vị.
- Bạn có cảm thấy mình là một người đáng khinh, ngang bướng, ngang tàng, hung hãn, kiêu ngạo, hẹp hòi và hay ăn vạ không?
- Ha ha.
Lý Ngang cười:
- Vấn đề này có chỗ không chuyên nghiệp nha.
- Bản chất con người là một thứ hỗn độn và mơ hồ, thay đổi theo từng thời điểm, chịu ảnh hưởng từ bên ngoài, không thể dùng một từ ngữ chính xác nào để miêu tả.
Nelson cũng nhếch miệng cười:
- Bạn chỉ cần theo đúng tiếng gọi của trái tim mình, trả lời là đúng hay không.
- Ừm...
Lý Ngang cẩn thận suy nghĩ, còn nghiêm túc nói:
- Tao chỉ có thể nói.
- Trong những năm qua của cuộc đời tao, căn cứ vào những hành vi mà tao biểu hiện ra bên ngoài, cùng với những ý tưởng trong đầu tao.
- Tao tự nhận là, trong phần lớn tình cảnh bản thân hẳn là phù hợp với định nghĩa rộng của những từ mà mày đang nói theo khái niệm phổ quát.
- ... Vị tuyển thủ này đúng là rất cẩn thận.
Nelson gãi gãi cái cổ không tồn tại, nhạt nhẽo nói:
- Tôi sẽ tạm thời tổng kết cái đoạn dài dòng đó thành "đúng".
- Chúng ta nhìn xem bạn có nói đúng không.
Âm thanh vang lên, ánh sáng màu xanh lục lóe ra.
- Oa.
Nelson kinh ngạc nói:
- Xem ra vị tuyển thủ này của chúng ta cũng không hề tầm thường.
- Có lẽ sau khi hoàn thành tiết mục, tôi có thể đề cử cho bạn một bác sĩ tâm lý.
- Bạn cần sự trợ giúp từ người chuyên nghiệp hơn.
- Hay là thôi đi.
Lý Ngang cười nói:
- Nếu tao có bác sĩ tâm sĩ tâm lý riêng, có lẽ người đá sẽ từ chối giao tiếp với tao vì chứng sợ xã hội trong quá trình điều trị.
- Hoặc là bị bạn đồng hóa, hoặc là biến thành kẻ điên?
Nelson buông tay ra:
- Đúng là rất đồng cảm với những người phải ngày đêm sống với bạn, bọn họ đúng thật là rất vất vả.
Lý Ngang cười cười không nói gì.
- Mục tiếp theo.
Nelson hắng giọng nói:
- Hiện tại, có thứ gì mà bạn thật sự quý trọng, hơn nữa còn có thể sẵn lòng đánh đổi cả tính mạng của mình không?
Lý Ngang trầm ngâm một lúc, ngẩng đầu trả lời:
- Có.
Nghe câu trả lời này, trong lòng Sài Đại tiểu thư khẽ rung động.
Lý Ngang là người cực kì quý trọng mạng sống, vì để không bị bại lộ thân phận của bản thân trong thế giới thực, hắn có thể hết lần này đến lần khác, không ngại việc ngụy trang, cẩn thận dọn sạch dấu vết.
Khi cần thiết thậm chí còn có thể dùng những thủ đoạn đặc biệt.
Tiêu diệt hết những mối nguy hiểm tiềm ẩn có thể khiến hắn bị bại lộ thân phận.
Cho dù đã cùng hắn trải qua bao nhiêu thăng trầm, Sài Thúy Kiều cũng không thể xác định được, chính bản thân đã hiểu hết về Lý Ngang hay chưa.
Liệu có hiểu được nhân cách thực sự của hắn giấu đằng sau cái mặt nạ bất cần đời kia.
Thứ có thể khiến cho Lý Ngang sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống... Chắc là, cũng chỉ có thể là Vương Tùng San thôi...
Từ sâu tận đáy lòng của Sài Thúy Kiều trào dâng một cảm giác khó chịu khó tả, thương cảm, không cam tâm, cùng với một chút đố kỵ không rõ.
Nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài.
- Hả? Ngay cả người như bạn, cũng có thể sẵn lòng hy sinh mạng sống để bảo vệ một thứ gì đó...
Nelson gật đầu không nói gì nữa:
- Như vậy, đáp án là...
Hắn tạm dừng vài giây, mãi cho đến khi ánh sáng xanh lục vang tiếng, mới hô to:
- Chính xác!
Hiện trường vang lên vài tiếng vỗ tay thưa thớt, còn có láng máng tiếng thở dài.
Không ít người xem dường như cũng không vừa lòng với đáp án này.
Người chủ trì vội vàng phất tay, để cho khán giả bình tĩnh không nổi nóng:
- Những người mạnh hơn vẫn còn ở bên dưới, xin hãy bình tĩnh, bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận