Người Chơi Hung Mãnh

Chương 316: Chăm sóc

Người chạy đến trong lúc nguy cấp đó chính là Lý Ngang.
Hắn ta để Thang Nhiên Nặc ở tầng dưới đợi tiếp ứng, cả hai liên lạc qua bộ đàm,
Mình thì mặc một chiếc áo khoác đen bình thường, đeo kính râm và mang một chiếc túi nhựa màu vàng đục căng phồng,
Giống một anh chàng shipper bình thường, đứng trong hành lang, nhìn vào trong tầng lầu.
Hắn ta sử dụng chức năng gây ảo giác của mắt mèo để tạm thời khống chế tên lập trình viên đang hành hung bạo lực đó, khiến hắn ta dường như đột nhiên ngẩn người ra.
- Mẹ kiếp!
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong toà nhà, Lý Ngang cảm thấy hơi sốc, hai bước rồi ba bước tiến về phía trước, vừa băng qua đám đông, vừa hô về phía Trần Phù Nhược đang ngây người ở đó:
- Có gì từ từ nói, đừng cầm dập ghim!
Hắn rút chiếc dập ghim trong tay Trần Phù Nhược ra, cầm trong tay lắc lắc rồi tiện tay nhét vào trong túi quần.
Tên quản lý cấp cao nằm trên mặt đất vẫn còn chưa hoàn hồn đang thở hổn hển, nhìn thấy Lý Ngang đến gần, trên mặt nở một nụ cười cảm kích:
- Người anh em, giúp tôi một việc, đỡ tôi lên...
Xoẹt!
Lý Ngang lấy từ trong áo khoác ra một con dao gọt hoa quả sáng bóng, nhét vào trong tay Trần Phù Nhược, tiện tay vỗ vai hắn ta nói:
- Lực của dập ghim yếu lắm, cái này uy lực nhiều hơn.
- Lại đến một tên điên!
Tên quản lý cấp cao trong lòng tức giận mắng mẹ kiếp, giãy giụa muốn bò từ trên mặt đất dậy, nhưng Lý Ngang đạp một cước giẫm lên ngực hắn, khiến hắn không thể động đậy.
Lý Ngang nghiêm túc nhìn tên quản lý cấp cao rồi nói:
- Người anh em, tôi thấy mặt anh nổi đầy da thịt, chân tay sưng phù, lưỡi xanh, rõ ràng là dấu hiệu của gan bốc hỏa, mỡ máu quá cao, tắc nghẽn mạch máu.
Bất cứ lúc nào, các mạch máu cũng có thể vỡ ra dẫn đến tim ngừng đập. Vì vậy, tốt hơn hết anh nên nằm ở đây, đừng động đậy là tốt nhất.
Nói xong, hắn ta phớt lờ sự giãy giụa của tên quản lý cấp cao béo, cắm một con dao trên sàn bên cạnh cổ của tên đó, lưỡi dao sắc nhọn ép xiên vào động mạch cổ của hắn.
Xoẹt.
Lý Ngang lại lấy trong túi áo khoác ra vài con dao gọt hoa quả, cắm trên sàn nhà quanh người của tên quản lý cấp cao, chỉ cần ông ta dám động đậy, mấy phút sau sẽ bị lưỡi dao cắt cho bị thương nghiêm trọng.
Hắn vừa đâm con dao vào, vừa nói với nụ cười trên môi:
- Người anh em, em đây là cũng muốn tốt cho anh, đây là để rèn luyện ý chí cứng cỏi của anh.
Tên quản lý cấp cao cảm nhận được lưỡi dao mát lạnh truyền đến từ cổ, đỉnh đầu, dưới nách,… trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, ông ta không thể quay đầu lại, chỉ có thể dùng khoé mắt liếc qua, cầu cứu sự giúp đỡ từ phía những người cấp dưới.
Mấy tên nhân viên đã lấy lại tinh thần, cơ thể lui về phía sau đồng thời lấy điện thoại di động trong túi ra, ý đồ nhờ chính phủ giúp đỡ.
Không đợi họ có thể đi xa, Lý Ngang nhặt một con dao trên mặt đất lên rồi tiện tay ném đi,
Con dao bay vèo vèo về phía trước, lướt qua tai tên nhân viên nào đó vừa nhấc điện thoại lên, "phập" một tiếng cắm lên vách tường.
- Không được gọi điện thoại cầu cứu.
Lý Ngang mỉm cười nói:
- Tôi phi dao rất chuẩn đấy.
Lúc này không ai dám nhúc nhích nữa, chỉ có thể ngây ngô đứng tại chỗ.
Tên quản lý cấp cao béo ục ịch nằm trên đất suýt khóc thành tiếng:
- Cậu rốt cuộc cậu là ai?
- Tôi? Danh tính của tôi ông cũng không biết sao?
Lý Ngang cười nói:
- Người Bắc Mỹ và vừa mới xuống tàu sân bay. Gia tài không nhiều, tiêu tiền như nước. Tốt nghiệp Massachusetts và trông giống Ngạn Tổ. Ngọc thụ lâm phong, 1 mét 85. Làm việc tại nhà trắng, thông kim bát cổ. Vừa mới đính hôn, công chúa Châu Âu. Tóc bạc mặt hồng hào, khí chất người trời. trong lúc rảnh rồi, lên Web Tri Hổ chơi. Người quen rất nhiều, nặc danh rồi.
Tên quản lý cấp cao ngây ra một lúc, khuôn mặt béo của ông ta tràn đầy hoang mang:
- Cái gì?
- Cái này nghe cũng không hiểu?
Lý Ngang cau mày, không kiên nhẫn nói:
- Tôi là anh Hổ của ông đây.
Đối mặt với thằng nhóc shipper tinh thần có chút dị thường này, tay quản lý cấp cao không dám đưa ra bất kỳ lời đe dọa nào, chỉ có thể miễn cưỡng ra vẻ nịnh nọt:
- Anh Hổ, anh là anh trai của em, anh rốt cuộc muốn gì? Em sẽ cố gắng hết sức đáp ứng cho anh, tiền cũng được...
- Câm miệng !
Lý Ngang trợn mắt tròn xoe, hét lên:
- Bớt dùng máy đồng tiền thối của ông sỉ nhục tôi đi.
Tên quản lý cấp cao càng thêm bối rối:
- Anh, anh không cần tiền, vậy anh muốn cái gì?
Lý Ngang đau lòng nhức óc nói:
- Lẽ nào trong mắt ông, trên thế này chỉ còn lại mỗi tiền?
Tôi không hiểu tại sao những lời lẽ thô tục và không phù hợp với giá trị quan cốt lõi như vậy lại được lưu truyền rộng rãi, thậm chí có người còn tự hào về những giá trị quan bị bóp méo như vậy.
Tôi không biết những người này là ai và tôi cũng không muốn biết những người này là ai, tôi chỉ mong rằng mọi người có thể bình tĩnh và cùng nhau xây dựng một thành phố hài hòa và thân thiện,
Bảo vệ thành phố Ân tốt nhất của chúng ta.
Giọng điệu Lý Ngang có vẻ đau lòng, nhưng khóe miệng lại nhếch lên mỉm cười,
Mà tên quản lý cấp cao lại không thể cười nổi, muốn khóc mà không ra nước mắt, nước mắt đảo quanh trong bụng:
- Anh Hổ, xin anh hãy tha cho tôi, trên tôi còn có người già dưới có trẻ nhỏ.
- Này đừng có mà trên còn có người già dưới có trẻ nhỏ.
Lý Ngang xua tay, ân cần nói với tên quản lý cấp cao:
- Người chỉ có một lần chết, vợ mày, tao nuôi, mày không cần phải lo. Lần này tên quản lý cấp cao thực sự khóc lên, hai hàng nước mắt chảy trên má:
- Đại ca, xin anh hãy tha cho tôi, được không.
- Buông tha cho mày làm cái gì, không phải vừa rồi mày nói muốn nhờ anh em trên đạo phế bỏ người anh em này sao?
Lý Ngang xoa cằm nói:
- Một ông chủ với tài sản hàng chục triệu như mày, mà muốn đấu với dân thường thì quá dễ dàng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận