Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1504: Hoa lê (2)

Người sử dụng phải dùng tấm khiên mai rùa để thực hiện bói toán mỗi ngày một lần, chỉ khi kết quả bói toàn là “cát” thì mới có thể sử dụng hiệu ứng đặc biệt của tấm khiên - đây cũng được coi là một hạn chế đối với hiệu ứng đặc biệt mạnh mẽ của tấm khiên mai rùa tự động giảm sát thương nhận vào.
Cơ giáp Quỳ Ngưu tay trái cầm khiên, khom lưng, hạ thấp trọng tâm cơ thể, mu bàn tay phải nắm chặt dao cắt cao tần áp sát cổ tay trái, trông hệt như một tảng đá kiên cố đứng vững trước đầu sóng ngọn gió, chắn ngang phía trước con nhím lợn.
Uỳnh!
Con lợn rừng to như một chiếc xe tải húc đầu vào tấm khiên mai rùa. Phần miệng của nó nhanh chóng bị bẹp dúm lại, răng nanh gãy từng chiếc một, hai chân sau giơ cao, toàn thân bay lên khỏi mặt đất trong một thời gian ngắn. Mà cơ giáp Quỳ Ngưu cầm khiên mai rùa vẫn vững vàng đứng trên mặt đất, chỉ có dấu chân bị lùi lại phía sau chưa đầy nửa mét.
Rầm!
Thân thể khổng lồ của con lợn rừng nặng nề ngã xuống đất, những chiếc gai mọc tua tủa dựng đứng lên từ lâu trên cơ thể nó dường như đã kích hoạt một công tắc nào đó, bắn ra như tên nỏ dày đặc.
Bên tai mọi người không ngừng vang lên âm thanh “viu viu viu” xẹt qua bầu trời. Những thân cây xung quanh đám người chơi bị đập nát, vụn gỗ bay tung tóe khắp nơi.
“Hay cho một chiêu Bạo Vũ Lê Hoa Châm.”
Lý Ngang khen ngợi một câu, hai tay buông thõng bên hông, không hề có ý định di chuyển - trong khi đồng đội bên cạnh hắn đều đã đồng loạt ra tay.
Umberlee rút thanh loan đao Sứ Giả Thủy Triều, chém vào đám dây leo rủ xuống bên cạnh nàng, kích hoạt hiệu ứng đặc biệt tấn công AOE của Sứ Giả Thủy Triều, đánh tan hầu hết đống gai của con nhím lợn đang bay về phía bọn họ. Một phần nhỏ những chiếc gai không bị chặn lại hay nghiền nát cũng bị tan chảy dưới bức màn ánh sáng được tạo ra bởi cái phất tay tùy ý của Hoenheim.
Những chiếc gai do con nhím lợn bắn ra kia có thể dễ dàng xuyên thủng lớp vỏ của xe bọc thép hạng nặng trong thế giới thực, uy lực của chúng vượt xa hầu hết các loại súng máy bắn tỉa công phá, thế nhưng đối với người chơi ở cấp độ như bọn họ mà nói, vấn đề duy nhất ở đây chính là liệu rằng bọn họ có muốn chặn lại cũng như cái giá của việc chặn lại. Rõ ràng con lợn rừng ngã trên mặt đất kia đã bị va đập rất mạnh, nó lắc cái đầu, gắng gượng đứng lên khỏi mặt.
Đôi mắt đen láy của nó nhìn chằm chằm vào người chơi, bộ não đơn giản của nó dường như đã quên mất nỗi sợ hãi vừa rồi, thay vào đó là bị cảm xúc giận dữ chi phối.
“Gào!”
Nó gầm lên một tiếng, những chiếc răng nanh gãy nhanh chóng mọc lại, trên cơ thể đã bắn hết toàn bộ gai nhọn cũng lại một lần nữa mọc ra những mũi gai nhọn hoắt hệt như thanh thép.
“Khả năng tự chữa trị khá tốt…”
Hoenheim hơi nhíu mày, Cuốn Sách Cát trong tay hắn tự động lật đến một trang nào đó. Ngay khi hắn định thi triển pháp thuật, bắt sống sinh vật to lớn trong rừng này, một cái bóng đen dài và mảnh lao ra từ một nơi sâu trong khu rừng rậm trước mặt hắn, bật nhảy giữa các thân cây, kéo thành một lưu ảnh hình chữ Z, nhanh đến mức gần như không thấy được quỹ đạo cụ thể.
“Hả?”
Lần này, không chỉ sắc mặt của Đinh Chân Tự thay đổi, mà ngay cả biểu cảm của Hoenheim và David cũng hơi thay đổi.
Hoenheim lật giở cuốn sách trong tay, nhanh chóng phóng ra vài loại pháp thuật phòng ngự trong vòng mấy giây ngắn ngủi.
David rút Thẩm Phán trường mâu ra, cầm bằng tay phải, sẵn sàng ném nó đâm xuyên qua kẻ địch bất cứ lúc nào.
Thế nhưng trước khi bọn họ thực hiện hành động tiếp theo, bóng đen kia đã vượt qua khoảng cách cả trăm mét, nhanh chóng dừng lại trên đỉnh đầu con lợn rừng.
Đây là một… sinh vật mang hình dáng nhân loại được trừu tượng hóa.
Hắn ta có dáng vẻ của một con người, mặc một bộ quần áo đơn giản được dệt từ lông động vật, chiều cao hơn hai mét, lưng cong về phía trước, thân trên vạm chắc khỏe, nhưng cơ bắp ở đôi chân lại héo rút, gầy khô như que củi.
Khuôn mặt của hắn bằng phẳng và méo mó, cằm nhô ra phía trước, giống hệt như mặt lưỡi liềm ở một mức độ nào đó, làn da trên cánh tay phải bị cháy đen và nứt nẻ, cánh tay trái lại trắng bệch như tuyết, giữa lồng ngực còn mọc ra một cánh tay mảnh khảnh khác.
Trên mỗi cánh tay của hắn đều cầm một túi vải màu đen tỏa ra mùi hương kỳ lạ, mà dưới cái túi vải bên tay trái còn dính một mảng lớn thứ gì đó trông như vết máu khô. Bằng sự linh hoạt không đồng nhất với dáng người, quái nhân đáp xuống đỉnh đầu con lợn rừng, đôi chân không giày giẫm lên gai nhọn nhưng hoàn toàn không hề hấn gì.
“He he he…”
Hắn dùng đôi mắt sắc bén liếc nhìn đám người Lý Ngang, há to cái miệng nứt nẻ, để lộ ra hàm răng ố vàng thiếu vài chiếc, nhoẻn miệng cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận