Người Chơi Hung Mãnh

Chương 652: Trù hoạch

Nội dung bài thơ là:
Nơi ra đời của thuốc màu tím.
Tên trộm tay cầm hai con rắn quấn quanh Kim Ma trượng duyên dáng xuyên qua.
Thần mặt trăng trắng Diana từ từ bay lên trong màn đêm.
Tỏ rõ cho quân sĩ người cha vương triều Constaine nuối tiếc qua đời.
Chín vị nữ thần Muse vì thế dâng lên hoa tươi.
mang theo vương miện ban đầu của vương quyền vùng nam Cực Aegean.
Anh hùng ghen ghét cướp đoạt đi lông dê vàng, quyết tâm đạp vào mạo hiểm của bản thân.
Đem tiền vàng tặng cho người đưa đò Minh hà.
Đem ngựa gỗ tặng cho người Troy vô tri.
Điều đình chiến tranh giữa ngựa phu và gấu.
Quái vật đầu trâu chiến thắng ăn thịt người.
Các sinh vật sống sáu cánh với đôi mắt trên khắp cơ thể của chúng hát "Thánh tai" cả ngày lẫn đêm.
Người cai trị thanh gươm lửa phân định lãnh thổ.
Trong thánh địa trần gian.
Mẹ đẻ của mọi tội lỗi.
Biến người phàm thành cỗ xe của các vị thần.
Qua sông theo nhóm.
Đỏ trước trước khi sinh mà có lông.
Cầu mong tôi được Chúa giúp đỡ.
Cuối cùng được thăng cấp thành một thiên sứ với một ngọn giáo.
Lại thu hút sự trả thù chống lại thế giới ánh sáng.
Chúa của tôi, hi vọng mọi thứ đều xứng đáng.
Lý Ngang cau mày, đọc đi đọc lại mấy câu thơ này, thở dài, đóng quyển nhật ký lại:
- Tôi không hiểu gì cả. Thật đúng là phá thơ.
- Fukujin Heigen vốn không giỏi về thẩm mỹ nghệ thuật và sáng tạo thơ ca.
Bác sĩ gật đầu và nói:
- Mặc dù không có mô tả trong nhật ký,
Nhưng ở ngoài đời thực, Fukujin Miyoko vẫn thường xuyên có những hành động quái đản.
Nhiều lần đến chỗ công ty của Fukujin Heigen, gây ồn ào, tuyên bố hắn chính là hung thủ đã giết chết Shion, Shukei và cha hắn, muốn nguyền rủa hắn bằng sức mạnh của thần Yorihime, khiến Fukujin Heigen rất khó xử và đau khổ.
Chúng tôi tin rằng chính sự điên cuồng của mẹ hắn ta càng làm cho bệnh tâm thần phân liệt của Fukujin Heigen trầm trọng thêm.
Một mặt, là lý trí và hòa bình của một cuộc sống lâu dài và yên bình.
Một mặt, là sự căm ghét và ghê tởm do những ký ức đau buồn mang lại.
Cuối cùng thì hắn ta hoàn toàn không bình thường.
- Như vậy thì…
Lý Ngang nghiêng người về phía trước, nheo mắt nói:
- Bác sĩ, ông thực sự cho rằng những gì Fukujin Miyoko nói là thật sao?
Fukujin Heigen đã giết chết Shion, Shukei và cha của hắn ta.
Mà Fukujin Miyoko, có thể nguyền rủa Fukujin Heigen thông qua các nghi lễ cằn nhằn của các vị thần.
Người cảnh sát trung niên cau mày hét lớn:
- Sức mạnh siêu nhiên? Đừng trèo chống ! Cậu cho rằng chúng tôi đang quay phim truyền hình Nhị lưu sao?
Nếu cậu không thể cung cấp cho chúng tôi những thông tin hữu ích, tôi sẽ yêu cầu bác sĩ tiêm thuốc cho cậu.
- Ha ha, đùa chút thôi, đùa chút thôi.
Lý Ngang giơ hai tay ra hiệu thả lỏng, sắc mặt liền thay đổi, hắn nghiêm túc hỏi:
- Như vậy thì, bác sĩ ông có nghĩ rằng chính Fukujin Heigen hay một nhân cách nào đó trong cơ thể hắn ta, đã gây ra vụ án diệt môn không.
- Cái này…
Trên mặt bác sĩ lộ ra vẻ do dự:
- Tôi không rõ cho lắm...
- Thật sao.
Lý Ngang cười và nói:
- Được rồi, tôi đã thu thập đầy đủ thông tin cần thiết rồi.
Người cảnh sát đột nhiên từ trên ghế “nhảy” lên:
- Cậu biết Eemon Yuto ẩn nấp ở đâu không?
- Hiện tại vẫn chưa biết.
Lý Ngang lắc đầu, nâng cánh tay lên, nhìn bác sĩ nói: -Bác sĩ, ông có thể tiêm thêm cho tôi một ống thuốc không? Chính là loại trước đây ông tiêm vào cánh tay của tôi đó.
- Ừm?
Bác sĩ nghe vậy sững sờ:
- Cậu có biết là sau khi tôi tiêm thuốc, cậu có thể rơi vào trạng thái ngủ say, thay đổi sang một nhân cách không?
- Tôi biết.
Lý Ngang bình tĩnh gật đầu:
- Nhưng chỉ có cách quay lại trong ký ức của Fukujin Heigen, mới có thể tìm ra sự thật cuối cùng.
Bác sĩ dường như cảm động trước quyết tâm kiên định của Lý Ngang, nghe vậy mím môi, mở hộp kim loại bên cạnh, lấy ra ống kim tiêm dùng một lần và lọ thuốc màu vàng nhạt.
Đứng dậy, đến bên cạnh Lý Ngang, giúp hắn vén tay áo cánh tay phải lên.
Một giây sau, hai ngón tay cái của Lý Ngang trật khớp kêu răng rắc bẻ gãy trên tay ghế, trong chớp mắt hắn ta thoát khỏi còng tay.
Tay phải kéo một cái, kéo bác sĩ đến trước mặt và siết cổ ông ta bằng cánh tay phải.
Pằng.
Chai thuốc tiêm trên tay bác sĩ rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh thủy tinh.
- Cậu đang làm gì vậy?!
Chuyện xảy ra đột ngột, vị cảnh sát không chút do dự đứng lên từ trên ghế, rút ra khẩu súng lục từ trong bao súng, giải trừ nguy hiểm, chĩa họng súng đen về phía Lý Ngang:
- Mau buông ông ta xuống! Tên điên này!
- Người Nhật rất thông minh, tiếng Nhật rất đẹp đẽ.
Lý Ngang tán thưởng một câu.
Ghìm chặt bác sĩ tâm lý, dù bận hắn vẫn ung dung chậm rãi bẻ các ngón tay cái bị trật khớp lại, đem đầu của mình giấu sau lưng ông bác sĩ, cười híp mắt nhìn người cảnh sát.
- Quên nói với ông rằng, với tư cách là một trong những nhân cách của Fukujin Heigen, Kawaso tôi đã đặt cho tôi biệt danh là Xuyên Vấn, am hiểu nhất Vịnh Xuân quyền, gần đây, cũng đã phát hành một bộ phim có tên là “Xuyên vấn 4: Trận chiến thu quan tài”.
Dự kiến trong tương lai sẽ còn có "Xuyên Vấn 5: Sự tái sinh của đất bẩn" và "Xuyên Vấn 6: Ngóc đầu trở lại”.
Ngay cả bây giờ khi tôi đang sử dụng toàn bộ cơ thể của Fukujin Heigen, tôi vẫn có thể bẻ cổ ông ta trước lúc ông bắn.
Lý Ngang hơi siết chặt cánh tay, vị bác sĩ đang bị hắn ta siết cổ khuôn mặt lập tức trướng lên đỏ tím, hai mắt trợn trừng nhìn người cảnh sát.
Vị cảnh sát trung niên mắng bác sĩ, giương họng súng hướng lên trần nhà, Lý Ngang cũng thả lỏng cánh tay, khiến bác sĩ ho khan một tiếng.
- Tại sao.
Cảnh sát nhìn chằm chằm Lý Ngang hỏi:
- Không phải cậu nói muốn giúp cảnh sát chúng tôi tìm Eemon Shion sao?
- Đúng vậy, tôi muốn giúp cảnh sát tìm Eemon Shion.
Lý Ngang liếc nhìn phòng thẩm vấn và nói:
- Nhưng những gì ông đại diện không phải là cảnh sát quận Okayama.
Và nơi đây, chắc cũng không phải là trụ sở điều tra của cảnh sát quận Okayama.
Đừng hiểu lầm, tôi không coi căn phòng này và cuộc thẩm vấn này như một ảo giác trong đầu đâu.
Cảnh sát ông và bác sĩ, cũng không phải là nhân cách thứ hai và thứ ba trong tâm trí tôi.
- Những gì cậu nói…là có ý gì?
Lý Ngang thở dài và nói:
- Dưới vẻ ngoài điên rồ của nhân cách phân liệt, Fukujin Heigen là một người rất tỉnh táo và rất thông minh.
Hắn ta hiểu sâu sắc vị trí hoàn cảnh của mình, đã từng cố gắng cứu gia đình mình, nhưng hắn thế đơn lực yếu và không thể ngăn gia đình của mình đi đến sự hủy diệt.
Rất lâu rất lâu trước đó, trong lòng hắn ta đã có ý định chết, trù hoạch hết vụ án bắt cóc mưu sát.
Và những gì tôi làm là giúp hắn ta hoàn thành nốt công việc cuối cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận