Người Chơi Hung Mãnh

Chương 177: Hai bức

Hắc Sắc Mộc Mã từng thấy trong các cuốn sách "Người đàn bà che kín mặt" và "Cô dâu" của nhà điêu khắc người Ý Raffaelle Monti, Hai bức tượng này được công nhận là hai trong số những bức tượng xuất sắc nhất trong lịch sử nghệ thuật điêu khắc.
Tuy nhiên, bức tượng của người phụ nữ được đặt trong lớp học lộn xộn trước mặt đã tạo cho Hắc Sắc Mộc Mã một cảm giác kinh ngạc hơn.
Ngay cả một người không hiểu gì về nghệ thuật, đứng trước “nàng” cũng sẽ rung động trước vẻ đẹp thuần khiết của tác phẩm nghệ thuật do con người tạo ra.
Nếu có chuyện khác thường xảy ra ắt có yêu, Hắc Sắc Mộc Mã nhịn xuống ý muốn cho "nàng" vào ba lô, và im lặng lùi về sau mấy bước.
Khởi động chức năng thăm dò của kính [Người nhìn thấu mật mã] rồi nhìn vào bức tượng.
Trong mặt gương của kính, một loạt luồng dữ liệu màu xanh lục chạy qua, nhưng nó không thể hiện bức tượng vô danh mang dữ liệu bất thường.
- Chẳng lẽ do mình đa nghi?
Hắn cau mày, dụi dụi đôi mắt khô khốc, nhẹ giọng tự nhủ:
- Không biết bên chỗ Lý Nhật Thăng sao rồi...
Đột nhiên, hắn ta mở to hai mắt ra như bị một con ngỗng bóp cổ, nhìn chằm chằm vào bức tượng.
Trong khoảnh khắc Hắc Sắc Mộc Mã chớp mắt, dường như “nàng” bỗng cử động, hai tay vốn dĩ đặt trên đầu gối đã đặt lên chân tượng từ lúc nào không rõ.
Nó trông như thể sắp đứng lên từ dưới đất.
Đây không phải là ảo giác,
Là một người chơi lâu năm, Hắc Sắc Mộc Mã biết rất rõ rằng bất kỳ "bất thường" nhỏ nào trong nhiệm vụ kịch bản đều có khả năng gây chết người.
Hắn ta giữ nguyên tư thế nhìn chằm chằm vào bức tượng không tên và lấy ra chiếc máy tính Casio có tên [Khi nhà toán học ý thức được mình đã sai].
Hướng phần đầu của máy tính về phía bức tượng vô danh, ngón tay ấn nhẹ vào nút 0.
Thời gian làm lạnh của trang bị này dài nhất là mười năm phút, và chỉ có một cơ hội tấn công duy nhất trong cuộc chiến sinh tử này.
Nếu như Hắc Sắc Mộc Mã phán đoán sai, rất có khả năng bị mất đi con át chủ bài lớn nhất trong nhiệm vụ kịch bản tiếp theo.
Trong phòng học mỹ thuật lộn xộn, một người và một tượng đang giằng co lẫn nhau.
Hắc Sắc Mộc Mã dùng ánh mắt liếc qua, nhìn hoàng hôn sắp buông xuống sườn núi, trong lòng dấy lên một tia lo lắng, khó chịu,
Một tay hắn ta tiếp tục cầm máy tính Casio, tay kia, hắn ta lấy ra một khẩu súng ngắn bằng đồng cũ màu vàng nâu.
Tên: Súng cầm tay dùng một lần đơn giản.
Loại: Vũ khí.
[Phẩm chất: Hiếm].
Sức tấn công: Trung bình.
Hiệu ứng đặc biệt: Pháo hoa bắn tung tóe. Phóng hơn chục viên đạn chì và gây ra hỏa lực sát thương khu vực hình quạt phía trước.
[Mức tiêu thụ: 5% tổng giá trị năng lượng].
[Thời gian làm mát: Không. Việc nạp chì và thuốc súng phải được thực hiện thủ công.
[Tình trạng trang bị: Thuộc tính sức mạnh lớn hơn hoặc bằng sáu].
[Lưu ý: Đây là một loại súng cầm tay cổ có nguồn gốc từ thời Vĩnh Lạc của triều đại nhà Minh, khả năng sát thương của nó rất khả quan. Tuy nhiên, khi nó được sử dụng, ngọn lửa bắn ra từ họng súng cũng có thể đốt cháy lòng bàn tay của người sử dụng. Vì vậy, trên thân súng có khắc dòng chữ "Nếu muốn làm tổn thương người khác, hãy làm tổn thương chính mình".
Khẩu súng ngắn cổ có thể được đưa vào bảo tàng này, chính là một trang bị cấp độ hiếm khác được Hắc Sắc Mộc Mã mang theo .
Đừng thấy thứ trò chơi này sắp vỡ, thực tế sức tấn công của nó khá tốt.
Khi bóp cò, một ngọn lửa nhiệt độ cao hình quạt sẽ được phóng ra từ họng súng, viên đạn chì trong ngọn lửa cũng có thể gây ra tổn thương cho linh thể.
Chỉ là thủ tục nạp đạn có hơi rườm rà hơn, sau mỗi lần bắn, phải nạp đạn chì và thuốc súng theo cách thủ công. Thực sự là "một giây bắn, một phút để nạp đạn".
Hắc Sắc Mộc Mã cầm khẩu súng ngắn, từ từ tiến đến gần bức tượng, ngay lúc đạt đến tầm sát thương tối đa của khẩu súng ngắn, liền bóp cò.
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, khẩu súng dường như bị hỏng đã phun ra những viên đạn chì nhỏ như hạt mưa, bắn vào một số pho tượng đá cẩm thạch ở phía sau lớp học.
Những bức tượng có thể gọi là tác phẩm nghệ thuật đó đã bị trúng đạn chì, các mảnh vỡ bay ngang tứ tung và chao đảo về phía sau.
Và những ngọn lửa hình quạt bốc lên từ nòng súng, còn bức tượng vẫn có thể đứng vững thành đã bị thiêu đốt thành một màu đen xám bẩn thỉu không chịu nổi.
Súng cầm tay mát một thời, súng cầm tay mát suốt,
Khi lửa và khói tan hết, Hắc Sắc Mộc Mã kinh hoàng lùi lại nửa bước.
Phía sau lớp học, vốn chỉ có một bức tượng vô danh, lại biến thành hai bức,
Hơn nữa "các nàng" không quỳ nữa, mà đứng dậy khỏi mặt đất, vươn hai tay về phía trước và hướng về phía Hắc Sắc Mộc Mã.
Dường như là ... có ý ôm lấy hắn.
Hắc Sắc Mộc Mã chỉ cảm thấy một luồng điện lạnh lẽo đang trào lên sau lưng, và thậm chí còn không nhận thấy cảm giác ngứa ran và bỏng rát từ lòng bàn tay.
Qua thấu kính của mắt kính, Hắc Sắc Mộc Mã chăm chú nhìn vào hai bức tượng nữ bằng đá cẩm thạch đứng im bất động.
Hiện tại, tất cả các sự cố linh dị ở trường trung học Tỳ Mộc, bất kể đó là học sinh trung học lấy đầu đập đất, hay một người đàn ông trung niên biến đổi trang phục hỏi người khác thích màu gì, thực sự đều có quy luật để tìm ra.
- Mình vừa làm cái quái gì mà khiến cho cô ta biến hóa. Là tấn công chủ động sao?
Đầu óc Hắc Sắc Mộc Mã quay cuồng, thân thể vẫn cứng ngắc, không còn dám tùy tiện di chuyển.
Khi mặt trời tiếp tục lặn và dần đến những rặng núi non trùng điệp phía xa, những đám mây đen trên bầu trời tụ lại,
Toàn bộ trường trung học Tỳ Mộc bắt đầu nổi lên trận cuồng phong thê lương.
Tiếng gió gào rít mở toang cánh cửa gỗ của phòng mỹ thuật.
Những ô cửa kính rung lên, những tấm rèm tung bay như những chiếc váy,
Những bức tranh đặt trên chiếc bàn gỗ bị gió mạnh cuốn lên và bay đầy trong lớp học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận