Người Chơi Hung Mãnh

Chương 789: Hủy diệt

La Tư Viễn lắc đầu:
- Có lẽ sẽ bị hủy diệt ngay lập tức? Có lẽ Sáng Thế Thần sẽ chớp mắt tiếp tục trầm miên, mơ một giấc mơ khác, còn chúng ta sẽ triệt để tan thành mây khói, chưa từng tồn tại? Ai có thể nói chính xác được sẽ như thế nào đâu. Nếu như Sáng Thế Thần không thẳng thắn tái tạo lại thế giới, hơn nữa còn không đưa ra câu trả lời cuối cùng về ý nghĩa tồn tại của thế giới khiến La mỗ hài lòng, thì nói không chừng La mỗ sẽ rút kiếm chém ông thần kia, để Sáng Thế Thần cao cao tại thượng nếm thử sự phẫn nộ của người phàm.
Trúc Học Dân hờ hững nói:
- Vậy thì, những người bị Hoàng Tứ Lang giết chết thì sao? Những nạn nhân bị tra tấn, còn bị nhét vào bụng cá thì sao? Những nơi quê nhà láng giềng của cậu ở thành Trần Châu thì sao? Họ đáng chết sao? Cậu nhìn thấy sự ghê tởm của thế gian, vì sao lại mặc kệ, thậm chí còn châm thêm một mồi lửa?
La Tư Viễn rơi vào im lặng thật lâu, sau đó mới thở dài nói:
- Nếu sống mà không có ý nghĩa, thì chết cũng không có ý nghĩa. La mỗ, cũng chỉ là muốn biết đáp án mà thôi. Được rồi, đã đến lúc. Hồng thủy đã đến Trần Châu.
Cầu Trần Châu được xây dựng bằng gỗ và đá từ triều đại trước, theo lối kiến trúc mười một vòm mười hai trụ. Ở trên cầu còn xây thêm mái che tạo thành hiên.
Hiên cầu sơn đỏ, bên trong có đặt ghế dài dành cho người qua đường nghỉ chân.
Một cô bé bán hoa đang ngồi trên ghế dài, bên trong lẵng hoa bằng tre của cô chỉ còn lại một vài bông hoa lấm tấm hạt sương, hẳn là sắp đến lễ Thất Tịch nên lượng hoa bán ra khá nhiều.
Một văn tiền, hai văn tiền…
Ngón tay luồn vào trong tay áo nhẹ nhàng nghịch mấy đồng tiền trong hà bao, cẩn thận từng li từng tí để không phát ra âm thanh quá lớn.
Cô bé bán hoa thở phào nhẹ nhõm, thắt chặt hà bao, sau đó hơi quay người, chống tay vào lan can trên hiên, ngắm nhìn dòng sông êm đềm chảy xuôi dưới chân cầu, khuôn mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn lại hạnh phúc như mới vớ được món hời lớn.
Xem ra cũng để dành được một chút tiền.
Ừm, hôm nay sẽ mua nửa con vịt nướng cho em trai và em gái, mấy đứa đã thèm ăn khá lâu rồi. Hơn nữa còn có thể mua cho mẹ một miếng bánh quế của Lục Phương Trai, loại mà trước đây khi cha còn sống đã từng mua, hơi dính răng nhưng rất ngọt.
À…còn phải cảm ơn La đạo trưởng nữa, y giúp nhà cô tìm được nơi ở, còn chữa lành bệnh cũ của mẹ, thật sự không biết nên làm thế nào để cảm ơn y…
Nghĩ đến nụ cười của La Tư Viễn, cô gái bán hoa không hiểu tại sao cảm thấy mặt mình hơi nóng. Cô quay người lại, hơi cúi đầu, che đi nhiệt độ trên mặt, cầm giỏ hoa ôm lại vào trong ngực, nhẹ nhàng lúc lắc hai chân.
- Anh đến rồi.
Một giọng nam trầm khàn bỗng vang lên bên cạnh cô gái bán hoa. Cô vô thức quay đầu lại và trông thấy một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc như một thầy bói, tay cầm cờ, đang nhỏ giọng nói với người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh.
Thầy bói, hay là Lý Ngang, dửng dưng nói với Vạn Lý Phong Đao:
- Chậm hơn ba mươi giây so với kế hoạch.
- Trên đường gặp chút chuyện.
Vạn Lý Phong Đao thở ra một hơi nặng nề, trầm giọng nói:
- Lão Hình đã đi lên thượng du để giải tán dân thường hai bên bờ sông, Liễu cô nương đã ở trên đầu tường thành chờ lệnh. Bây giờ, chỉ còn chờ bọn chúng đến.
Giải tán dân thường?
Cô gái bán hoa hơi khó hiểu, từ khóe mắt liếc nhìn trang phục của hai người, trông họ không giống như người của quan phủ, lẽ nào bọn họ là kỵ binh đỏ mặc thường phục của Vũ Đức Vệ?
Nghe trộm người ta nói chuyện không phải là một thói quen tốt, huống hồ là nghe lén cuộc nói chuyện giữa hai người có bộ dạng khả nghi.
Lỡ như nội dung cuộc trò chuyện có liên quan đến bí mật gì đó thì có khả năng sẽ đưa đến họa sát thân.
Tim cô gái bán hoa nhảy lên, dừng lại hai chân đung đưa, vẻ mặt bình tĩnh, yên lặng nắm lẵng hoa, chuẩn bị đứng dậy rời đi một cách tự nhiên giống như đã nghỉ ngơi đủ.
Vạn Lý Phong Đao ngồi trên ghế dài trong hiên cầu, ngã người ra sau, khoác tay lên lan can, nâng chân bắt chéo, không coi ai ra gì lười biếng cảm khái:
- Thật là giống…
Lý Ngang thuận miệng hỏi:
- Giống gì…
- Giống hiện thực.
Vạn Lý Phong Đao chép miệng hướng những người đang qua lại trên cầu, thản nhiên nói:
- Tiểu thương sai dịch, nam thanh nữ tú, em bé để chỏm, ông lão già nua. Người ở trong thế giới này ai cũng đều có sướng vui giận buồn, trải qua muôn màu muôn vẻ.
Lý Ngang cầm cán cờ chọc chọc:
- Cốt truyện trước đó cũng không giống như vậy sao.
- Lần này khác.
Vạn Lý Phong Đao lắc đầu:
- Cốt truyện trước đây hoặc là một thế giới hoàn chỉnh, hoặc là một không gian hẹp có kết giới vô hình. Không giống như lần này, chỉ đơn giản là một giấc mơ. Khiến cho tôi có cảm giác rất lạ, luôn cảm thấy hơi sợ hãi lại không thể giải thích được vì sao.
- Anh đang lo lắng về việc liệu thế giới thực cũng là một giấc mơ của một sinh vật ở chiều không gian cao cấp khác?
Lý Ngang thờ ơ nhếch miệng cười:
- Trên đời vốn không có chuyện, người tầm thường lo nghĩ sinh phiền. Dù sao đi nữa, anh cũng không thể cứ ngồi đây nói những câu nhân sinh nhàm chán như gà có trước hay trứng có trước đi. Hơn nữa ngay cả khi thực tế thật sự là một giấc mơ hoặc là một chương trình truyền hình trực tiếp của người ngoài hành tinh thì anh chắc cũng chỉ là một vai phụ râu ria bên ngoài ống kính thôi, sẽ không bị điều khiển tâm trí đâu ha.
Vạn Lý Phong Đao nhướng mày:
- Vì sao tôi lại là vai phụ?
- Chẳng lẽ anh cảm thấy cuộc sống của anh rất thú vị, có thể làm được nhân vật chính sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận