Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1516: Cái túi (3)

‘Ghi chú: Cloud - đầu bếp nổi tiếng bị đuổi khỏi vương quốc, hành hương đến núi thánh, hối lỗi sửa sai, thay đổi triệt để, thế nhưng tình trạng vệ sinh cá nhân của hắn ngày càng kém. Lời khuyên cá nhân… tốt nhất là đừng chạm vào bất cứ thứ gì mà hắn đưa bằng tay không’.
“Thế này…”
David sửng sốt, hắn ngửi thấy mùi kỳ lạ bốc ra từ túi vải, trong đầu lập tức hiện lên vô số khả năng,
“Được rồi, ta đã hiểu tại sao ngươi lại cầm nó bằng bàn tay pháp sư rồi…”
“Thế nhưng nếu như không thể cho vào ô túi đồ, chúng ta phải luôn mang theo nó bên mình đó.”
Đinh Chân Tự ngẫm nghĩ, nói:
“Ngài Hoenheim, ngươi không sử dụng pháp thuật để quan sát xem bên trong có thứ gì sao?”
“Ta thử rồi, nhưng không có tác dụng.”
Hoenheim nói:
“Cái túi vải này có thể hấp thụ năng lượng. Pháp thuật quan sát không có hiệu quả, thế nhưng dựa theo hình dạng, trọng lượng và âm thanh…Bên trong cái túi thứ nhất có lẽ là đồ bằng kim loại, cái túi thứ hai là đá, cái túi thứ ba là một miếng thịt hoặc một món đồ gì đó làm bằng cao su. Xét thấy thứ này là vật phẩm nhiệm vụ, sau này chắc chắn sẽ hữu dụng, tốt nhất là chúng ta nên làm theo những gì Cloud nói, đừng phá hủy hay mở nó ra.” Trong khi Hoenheim tường thuật, cả nhóm đã bước ra khỏi rừng rậm trong một thời gian ngắn mà không gặp thêm bất kỳ rắc rối nào. Bọn họ đứng ngoài rừng cây quay đầu nhìn lại, khu rừng sâu âm u hệt như một con quái vật khổng lồ lặng lẽ há cái miệng to đùng nuốt chửng con người.
“Ra ngoài rồi.”
Đinh Chân Tự hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn lượng pin còn lại bên trong buồng lái, vẫn còn chín mươi phần trăm.
Sau trận chiến đoạt cửa, cơ giáp Quỳ Ngưu đã trải qua một đợt nâng cấp toàn diện, tổng lượng pin cao hơn nhiều so với trước đây, mà trong ô túi đồ của hắn vẫn còn hai thiết bị nguồn năng lượng dung lượng lớn, hẳn là đủ để ứng phó với nhiệm vụ kịch bản tiếp theo.
“Ừm.”
Lý Ngang chậm rãi gật đầu,
“Từ bên ngoài nhìn vào, hiện tượng dịch chuyển của khu rừng này thật sự rất rõ ràng.”
Dưới góc nhìn của nhóm người chơi, toàn bộ khu rừng rậm âm u này đang thay đổi theo một cách kỳ lạ, một giây trước tán cây ở bìa rừng còn xào xạc trong gió, một giây sau cây cối đã đột nhiên thay đổi, ngay cả chủng loại, hình dáng và màu sắc của cây cao, bụi rậm hay thảm cỏ đều đã thay đổi, song không thể nhìn ra sự bất thường này một cách rõ ràng, mà như thể cái cây kia vốn dĩ đã mọc ở đó ngay từ đầu.
“Những cái cây này và mặt đất bên dưới chúng sẽ thay đổi, thế nhưng lá cây rơi giữa không trung sẽ không di chuyển.” Liễu Vô Đãi quan sát một lúc, sau đó bình tĩnh nói:
“Có khả năng sự thay đổi vị trí chỉ xảy ra trên mặt đất.
Nếu như không gặp được NPC Cloud hay thất bại trong trò chơi tung đồng xu, chúng ta vẫn có thể rời khỏi cách rừng bằng cách bay lên, có khi tốc độ còn nhanh hơn.” “Thế nhưng chúng ta sẽ mất nhiều thời gian hơn để tìm ra quy luật thay đổi.”
Hoenheim bình tĩnh nói, sau đó quay đầu nhìn về phía trước,
“Trước mặt hẳn là núi thánh.”
Tất cả mọi người quay lại nhìn, ai nấy đều thấy được một ngọn núi tuyết nguy nga nằm ở phía xa.
Những tảng đá lởm chởm trên sườn núi có màu xanh đen, lớp tuyết trên đỉnh khá dày, màu trắng tính, mây khói bao quanh, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh. Mà trên đỉnh của ngọn núi tuyết lại có một tòa nhà cao chót vót với lối kiến trúc kỳ lạ. Tổng thể của tòa nhà kia trông như một khối lập phương, thuần một màu đen, trên bề mặt bao phủ bởi những đường thẳng màu vàng giao nhau, chia tòa nhà thành nhiều phần. Trông tòa nhà giống hệt như một khối rubik đột ngột được cắm lên trên đỉnh ngọn núi, không biết thể tích của nó dưới lớp tuyết khổng lề đến mức nào.
“Núi thánh…”
Hoenheim nheo mắt,
“Chúng ta đi thôi.”
Mục tiêu nhiệm vụ của giai đoạn đầu tiên chính là ‘băng qua khu rừng, đến chân núi thánh’.
Nửa vế đầu người chơi đã hoàn thành, nửa vế sau vẫn còn phải tiếp tục tiến lên, thấy núi trước mặt nhưng thực ra lại cách rất xa, cho dù có tốc độ của người chơi, song tốt nhất là bọn họ vẫn nên đi nhanh hơn một chút.
Mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn lại trong một khoảng thời gian ngắn, sau đó tiếp tục di chuyển về phía trước. Sau khi rời khỏi khu rừng, kết giới sét đánh vẫn còn tồn tại.
Do không thể sử dụng phương tiện hiện đại cũng như vật triệu hồi, Lý Ngang dứt khoát sử dụng thuật giả kim trên đất đai của thế giới này, tạo ra mấy chiếc xe trượt tuyết có hệ thống lò xo giảm xóc để cho mọi người ngồi.
Đinh Chân Tự bật chức năng ròng rọc của cơ giáp Quỳ Ngưu, lôi sợi dây thừng kéo theo xe trượt tuyết tiến về phía trước. Ban đầu, cơ giáp Quỳ Ngưu được chế tạo để thích ứng với môi trường khắc nghiệt, trong môi trường năng lượng tự do cực thấp, nó cũng có thể thích ứng với chứng “say độ cao” do thiếu năng lượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận