Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1546: Chủng tộc (2)

Đây cũng là tình trạng phổ biến trong làng, trong thư phòng của trưởng làng cũng có một chiếc quan tài, ngày thường sẽ được đặt dọc để làm tủ sách, ngày hắn chết sẽ được đặt nằm ngang rồi gỡ các tấm chắn ra, để hắn nằm thẳng vào trong đó là được.
Dù rằng đã biết mọi người rồi cũng sẽ có ngày này, thế nhưng không một ai có thể chấp nhận được sự đau khổ khi liên tục cảm nhận cái chết đang cận kề. Những người thân của dân làng kia đều đang tất bật lo liệu cho tang lễ, trên gương mặt ai nấy đều mang nét đượm buồn, thế nhưng khi nghe thấy trưởng làng giới thiệu về “thần y”, tất cả mọi đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Trong thôn làng vẫn giữ nguyên các tập tục cũ, trưởng làng nói một thì không hai, có quyền lực rất cao.
Người nhà của dân làng kia nhanh chóng đồng ý để thần y lên lầu khám bệnh. Bởi vì căn nhà này tương đối chật hẹp, cho nên Đinh Chân Tự đang điều khiển cơ giáp Quỳ Ngưu không thể vào trong nhà, hắn chỉ đành đợi ở bên ngoài. Những người chơi khác đi theo dân làng bước lên những bậc thang làm bằng gỗ kêu cọt kẹt lên lầu hai, đến phòng ngủ của người dân làng hai mươi tám tuổi kia.
Ngoại trừ Lý Ngang, tất cả những người khác sau khi bước vào cửa đều hơi nhíu mày. Tuy rằng trong phòng mở cửa sổ, sáng trưng, thế nhưng nơi đây lại bao trùm trong bầu không khí u ám mốc meo và tử vong.
Dân làng nằm trên giường kia còn già nua hơn nhiều do với trưởng làng mái tóc hoa râm, làn da khô sạm như củi mục, đầy nếp nhăn, co lại trên bề mặt xương khô khốc như khúc củi, hai mắt ảm đạm vẩn đục, mái tóc đã rụng đến mức chỉ còn lại một hai sợi mọc bù xù trên da đầu đầy lốm đốm đen.
“Andrew? Andrew?”
Trưởng làng ngồi bên cạnh khẽ gọi tên của dân làng kia hai tiếng. Người kia im lặng nằm trên giường, một lúc lâu sau mới hệt như phản ứng lại, từ từ quay đầu qua, trong đôi mắt đục ngầu của hắn phản chiếu hình ảnh của trưởng làng.
“Bọn ta tìm một bác sĩ đến cho ngươi đây. Nếu suôn sẻ, hắn có thể chữa khỏi căn bệnh lão hóa sớm của ngươi, nói không chừng còn có thể cứu những người khác, thậm chí cứu cả thôn làng chúng ta. Ngươi có nghe thấy lời ta nói không?”
Trưởng làng hỏi mấy lần, nhưng không nhận lại được câu trả lời. Lúc này hắn mới đứng dậy, hít sâu một hơi, nghiến răng, hạ quyết tâm nhìn Lý Ngang rồi nhẹ nhàng nói: “Dũng sĩ, ngươi xem giúp hắn đi.”“Ừm.”Lý Ngang gật đầu, kéo một cái ghế qua, ngồi xuống bên giường, sau đó duỗi tay nắm lấy bàn tay của người dân làng già nua kia, chậm rãi nhắm mắt lại. Tại một góc độ mà những người khác không thể nhìn thấy, một lượng lớn sợi tơ thực vật cực mảnh xuyên qua lòng bàn tay của Lý Ngang, đâm vào da của người dân kia, lấy máu và phân tích cơ thể. Quá trình phân tích này kéo dài trong mười phút. Khi trưởng làng và những người dân khác trong làng rốt cuộc sắp đứng ngồi không yên, Lý Ngang cũng từ từ mở mắt, thở ra một hơi.
“Bác sĩ bác sĩ, cha ta thế nào rồi?
”Một người dân làng trông như một người đàn ông trung niên, không rõ tuổi thật, lo lắng hỏi. Lý Ngang quay đầu lại, bình tĩnh gật đầu rồi nói: “Ngươi là người nhà của người chết sao?”? Bầu không khí trong căn phòng đột nhiên đông cứng lại.
Lý Ngang đập nhẹ vào phần gáy của chiếc mặt nạ đầu rồng, sau đó ngượng ngùng cười, “Thật ngại quá, tình trạng của bệnh nhân này quá đặc biệt, ngay cả ta cũng lầm tưởng rằng hắn đã chết rồi. Khụ khụ, hắn không sao hết. Ta vừa mới xem thử, cái chứng bệnh lão hóa này…”
“Làm sao vậy?”
Trưởng làng lo lắng hỏi.
“Chữa được.”Lý Ngang kéo dài giọng, chậm rãi nói:
“Thế nhưng rất rất rất phiền phức.”
Trong đầu trưởng làng và những người dân trong làng chỉ có hai chữ “chữa được”, bọn họ vội vàng hỏi:
“Ngươi có cách sao? Cách gì vậy? Có cần bọn ta chuẩn bị gì không?”
Lý Ngang xua tay, đứng dậy khỏi ghế,
“Ra ngoài rồi nói.”
Hắn và trưởng làng đi ra ngoài ban công, dựa người vào lan can rồi vẫy tay ra hiệu cho những người chơi ở xa cũng có thể đi tới - khoảng cách ngắn như vậy căn bản không thể che chắn thính giác của đồng đội, hơn nữa đây cũng chẳng phải là tin tức bí mật gì, không cần phải đề phòng bọn họ. Tất cả mọi người đứng trên ban công, Lý Ngang nhìn khung cảnh đường phố phía bên dưới, trầm ngâm nói: “Trưởng làng, ta nói thẳng, chắc hẳn thôn làng các ngươi không phải là người bình thường đúng không?”
Trưởng làng nghe vậy thì sửng sốt, sau đó thở dài,
“Ngươi cũng biết?”
“Đối với dũng sĩ ở cấp độ như bọn ta mà nói, sự khác biệt của giữa một số loài có thể phân biệt được chỉ bằng mùi. Huống chi, ngôi làng này đã rất suy tàn, người dân trong làng cũng không thể che giấu khí tức huyết mạch mờ nhạt trên cơ thể bọn họ.”
Lý Ngang bình tĩnh nói:
“Nhưng ta chỉ xác nhận điều đó sau khi vừa chẩn đoán. Ngôi làng của các ngươi thuộc về một chủng tộc hắc ám ăn sinh vật sống nào đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận