Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1314: Bao vây (1)

Đối với người yếu nhất trong những người ở đây như Tri Mệnh mà nói, đây hoàn toàn là một đòn trí mạng.
Cơ thể Tri Mệnh biến mất ngay tại chỗ, song những người khác lại không kịp lo lắng cho hắn.
Ở cuối tầm mắt, hơn hai mươi bóng người lao tới. Bọn họ đều mặc trang phục phương Đông cổ đại… hay nói một cách đúng hơn, đó là loại trang phục dị vực có đặc trưng giống với trang phục phương Đông cổ đại ở thế giới hiện thực.
Thư sinh, đạo sĩ, tăng nhân, đệ tử Ma môn.
Ánh mắt của Thái Hạo tập trung vào bốn người bọn họ, bởi vì cùng có một đặc điểm nào đó của cường giả khiến hắn lập tức khóa chặt lấy thủ lĩnh của đối phương.
“Vù.”
Đan Thần Tử đạp lên thanh phi kiếm đang tức tốc lao tới đột nhiên dừng lại giữa không trung cách đó hơn trăm mét.
Hắn không chút biểu cảm nhìn xuống đám người Thái Hạo, sau đó trầm giọng nói bằng thứ ngôn ngữ Trái Đất một cách rõ ràng mạch lạc:
“Dừng việc phản khác vô ích đi.
Nếu như hiện tại các ngươi từ bỏ thi đấu thì còn có thể sống sót an toàn rời đi.
Không cần phải tiếp tục chiến đấu nữa.
Chắc hẳn các ngươi đều là kẻ mạnh nhất trong thế giới riêng của mình đúng không?
Nếu như tất cả đều chết hết ở đây, tai họa ở thế giới của các ngươi sẽ không có ai giải quyết, tạo thành tổn thất lớn hơn cả.”
“… Bây giờ mới nói điều này thì có phải đã quá muộn rồi không.”
Thái Hạo nheo mắt lại, âm thầm khởi động công pháp “Thập Can Thập Nhị Chi”, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào,
“Nếu như nhất định phải có người rời khỏi thi đấu, vậy thì tại sao không phải là các ngươi?”
“… Hầy.”
Đan Thần Tử thở dài một tiếng, trong lòng chợt xuất hiện cảm xúc tiếc nuối một cách khó hiểu.
Thế giới của hắn, đã lên kế hoạch cho ngày hôm nay từ rất lâu.
Bọn họ đã phải hy sinh lớn lao, lâu dài mà đau đớn chỉ vì để chuẩn bị mọi thứ chu toàn và tỉ mỉ.
Đây là một cuộc chiến không cân sức, cũng không cân bằng, cơ hội chiến thắng của những kẻ được gọi là siêu phàm giả đến từ Trái Đất thật sự rất mỏng manh.
“Nếu đã như vậy,”
Đan Thần Tử đạp lên thanh phi kiếm lặng lẽ siết chặt hai nắm tay, bốn thanh kiếm rải rác ở các vị trí khác nhau kêu lên ong ong, lần lượt bay về phía sau lưng Đan Thần Tử, sau đó chậm rãi xoay tròn như cánh hoa sen.
Ngay cả thanh đoản kiếm như chiếc trâm cài tóc bị giữ chặt trong cơn lốc xoáy cỡ nhỏ kia cũng thoát khỏi sự khống chế của Thái Hạo, bay trở lại kiếm trận hình hoa sen.
“Vậy thì…”
Đan Thần Tử hơi mở lòng bàn tay ra, kiếm trận hoa sen nở rộ sau lưng hắn, mũi kiếm xoay chỉ về phía đám người Thái Hạo ở bên dưới.
“Chết đi.”
Kiếm trận hoa sen do năm thanh kiếm tạo thành đột nhiên mở rộng, khi âm thanh lanh lảnh vang lên, cả năm thanh trường kiếm đồng loạt bắn từ trên cao xuống dưới.
Thái Hạo sớm đã điều động khí cơ nhanh chóng lùi lại, bàn tay tung ra một con rồng khí sinh động như thật được tạo thành từ những đám mây mù dày đặc.
Con rồng khí há to cái miệng như chậu máu, cắn lấy một thanh kiếm.
Nó hất đuôi rồng lên, phối hợp với quả cầu lửa đang lao tới của Cuồng Nhiên Hỏa và cú chém của Umberlee, đánh bay bốn thanh kiếm còn lại.
Vương Hổ trong trạng thái Lôi Lang gầm lên, bốn chân trên vách tường liên tục giậm xuống, sau đó bật nhảy lên rồi lao về phía Đan Thần Tử đứng trên thanh phi kiếm.
Vuốt sói lóe lên tia điện quang, bắn ra những chiếc móng gai nhọn hoắt giữa không trung.
Đối mặt với Lôi Lang, Đan Thần Tử không gấp cũng không chậm, bàn chân khẽ đạp xuống, sau đó nhẹ nhàng bật nhảy lên.
Thanh phi kiếm dưới chân hắn bắn đi, đâm trúng lồng ngực Lôi Lang, đánh bay hắn ra ngoài.
Thế nhưng lại không hề xuyên qua…Đan Thần Tử nhíu mày, trong dự đoán của hắn, thanh kiếm này phải đâm xuyên qua cơ thể Lôi Lang mới đúng.
Lớp vảy trên ngực đối phương cực kỳ rắn chắc.
“Mất tập trung trên chiến trường không phải là phẩm chất mà một kiếm khách nên có.”
Giọng nói ung dung vang lên trên đỉnh đầu khiến Đan Thần Tử theo bản năng thu hồi thanh phi kiếm vừa mới đánh về phía Lôi Lang, chuẩn bị tự phòng ngự.
Thế nhưng trên đỉnh đầu hắn lại vang lên âm thanh kim loại va chạm với nhau dày đặc như mưa … Trạm Lư vung kiếm vẽ ra một vòng tròn, cương khí trên lưỡi kiếm hệt như ánh trăng sáng dịu nhẹ lúc mình minh lên.
Với khả năng điều khiển tinh tế đáng kinh ngạc của Trạm Lư, thanh phi kiếm đang cố gắng quay về phòng ngự của Đan Thần Tử không thể thoát khỏi sự kiểm soát đến từ lưỡi kiếm cương khí, trái lại còn rơi về phía Đan Thần Tử hệt như một chiếc răng cưa xoay với tốc độ cao.
Vút…Một bóng đen nằm ngoài tầm mắt đánh về phía Trạm Lư nhanh như tia chớp.
Trạm Lư buộc phải di chuyển lưỡi kiếm cương khí của mình để chặn ở phía trước.
Keng!
Âm thanh kim loại va chạm chói tai vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận