Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1525: Dung dịch amoniac (2)

Nhờ vào chút tia sáng ít ỏi, mọi người có thể lờ mờ nhìn thấy một bậc thềm đá dài ở lối vào của hang động.
Tất cả mọi người đi xuống dốc, càng đến gần hang động, tiếng chuông cảnh báo cảm biến của cơ giáp Quỳ Ngưu càng lớn, hàng chục âm thanh cảnh báo phát hiện phản ứng năng lượng cao chồng lên nhau khiến Đinh Chân Tự không thể không giảm âm lượng và tắt loa ngoài.
“Đúng là đứng cứ ở chỗ này thì sẽ có dự cảm không lành.”
Lý Ngang đứng trước hang động, đút hai tay vào túi áo khoác trắng, sau đó bình tĩnh nói: “Nếu như là trong game RPG, trước khi vào mê cung lớn như thế này thì chắc sẽ phải có thứ save gì đó, chẳng hạn như đèn lồng, đuốc, lửa trại, chân nến…”
“Đó đều là những thứ liên quan đến ánh sáng,”
Umberlee nghiêng đầu, thản nhiên nói:
“Bởi vì ánh sáng và ấm áp có thể mang lại cho con người ta cảm giác yên tâm.”
“Từ góc độ thiết kế level của trò chơi, điều này là đúng. Tuy nhiên, cũng có một số trò chơi đặt điểm save trong phòng tắm,”
Lý Ngang thản nhiên nói:
“Chắc hẳn mùi amoniac cũng có thể khiến người ta cảm thấy yên tâm.”
Nhân loại mới nào có thể vui vẻ chịu đựng mùi amoniac vậy? Người ngoài hành tinh trong Avatar à? Lý Ngang không để ý đến vẻ mặt kỳ là của những đồng đội khác, hắn tiến lên một bước, ngồi xổm xuống, bàn tay chụm lại thành hình dạng mũi nhọn, chậm rãi thăm dò hang động sâu dưới lòng đất.
Mấy giây sau, hắn rút bàn tay lại nhanh như chớp, sau đó vuốt chòm râu trên mặt nạ rồng, nghiêm túc cân nhắc.
“Ừm…”
Hoenheim hỏi:
“Sao vậy?”
“Không khí bên dưới đang lưu thông.”
Lý Ngang trầm ngâm nói: “Tốc độ gió tương đối yếu, nhưng đúng là đang chuyển động. Điều này có nghĩa là hang động có ít nhất một lối ra thông với mặt đất.”Hắn quay người lại, đặt bàn tay vừa mới duỗi vào trong hang động dưới lòng đất lên mũi David, “Ngươi ngửi đi.”
“Hả?”
David sửng sốt, “.
Ngửi cái gì?”
“Mùi trên tay ta.”
Lý Ngang nói như lẽ đương nhiên:
“Người thắp nến, ma thổi đèn, gà gáy đèn tắt không động đến vàng. Ban đầu ta định ném một con gà vào trong hang động để xem thử xem trong không khí có độc hay không.
Thế nhưng nhiệm vụ kịch bản này cấm sử dụng kỹ năng triệu hồi, bởi vậy ta chụm bàn tay thành hình đầu gà, hớt một nắm không khí để cho ngươi ngửi thử xem có độc hay không.
Dù sao thể chất của ngươi cũng là tốt nhất trong nhóm người chúng ta, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn.”
Nếu như trong không khí có độc, ta là người đầu tiên bị trúng độc? Hơn nữa, chẳng phải câu năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn là câu mà cường giả dùng để khuyên răn bản thân hay sao? Hơn nữa tại sao ngươi không để máy cảm biến cơ giáp Quỳ Ngưu của Đinh Chân Tự ngửi mùi? Cho dù bên dưới không có độc, ta cũng không muốn bản thân mình có xác suất ngửi thấy mùi hôi thối đâu! Biểu cảm trên gương mặt của David hơi cứng nhắc, hắn kìm nén một hồi, nhịn không kích thích chửi ầm lên. Hắn kéo chặt cà vạt trên bộ âu phục, tiến lên một bước, đâm trường mâu Thẩm Phán vào bên trong hang động, một lúc sau thì nhấc ra.
Sau khi cẩn thận quan sát sự biến đổi màu sắc trên mũi mâu, hắn gật đầu nói với những người khác:
“Không khí bên dưới có chút ngột ngạt, nhưng chắc là không có vấn đề gì.”
“Nếu đã như vậy, chúng ta vào trước thôi.”
Hoenheim thở dài, dưới ánh đèn chiếu sáng của cơ giáp Quỳ Ngưu, nhóm người do David dẫn đầu bước xuống bậc thang, đi sâu vào trong hang.
Dường như lối vào của ngục tối đã được tính toán đến trường hợp có những dũng sĩ có hình thể tương đối lớn, bởi vậy hành lang đi xuống phía dưới khá rộng rãi, ngay cả khi cơ giáp Quỳ Ngưu đi vào trong cũng không cảm thấy chật chội.“.
Trên bề mặt của hành lang bám một lớp bụi tự nhiên rất dày, không hề có dấu chân khác ngoài dấu chân của chúng ta - đã rất lâu rồi không có ai tới đây.
Ừm… vật liệu ốp tường và lát nền cũng rất đặc biệt,”
David đi xuống theo bậc thang, hắn dùng trường mâu Thẩm Phán gõ nhẹ lên mặt tường, sau đó bình tĩnh nói trong âm thanh trường mâu rung kéo dài:
“Độ cứng tương đương với chất liệu hợp kim đặc biệt trong thế giới thực, nếu phá thì khá phiền phức.”
“Hơn nữa, bề mặt của loại vật liệu đá này có khả năng hấp thụ ánh sáng, hấp thụ âm thanh cũng như cách âm…”
Hoenheim đưa mắt liếc nhìn ánh sáng dần trở nên tối hơn phát ra từ đèn rọi của cơ giáp Quỳ Ngưu, sau đó búng tay, phóng ra pháp thuật ánh sáng sơ cấp nhất.
Dưới bàn tay của pháp sư cấp cao, ‘thuật vũ quang’ vốn sẽ chiếu rọi khu vực trong bán kính mười mét sáng như ban ngày, lúc này đây lại chỉ có thể tạo ra một đốm sáng mờ như ngọn nến, miễn cưỡng bao phủ cơ thể Hoenheim, trong không gian tối tăm và trống rỗng chỉ còn lại tiếng bước chân và tiếng hít thở của mọi người.
“Hiệu quả hấp thụ của linh lực của mạnh hơn trên mặt đất một chút…”
Hoenheim khẽ cau mày, thay vì hủy bỏ ‘thuật vũ quang’, hắn lại phóng ra pháp thuật ánh sáng để tạo ra mười đốm sáng xung quanh mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận