Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1442: Khác xa (1)

‘Thuộc tính: Loại học tập, biến mất sau một lần sử dụng’.
‘Loại hình: Linh năng’.
‘Phẩm chất: Hoàn mỹ.
’‘Hiệu ứng đặc biệt: Triệu hồi một con Kỳ Lân có thể nghe theo mệnh lệnh’.
‘Tiêu hao: 500 điểm linh năng, một món đồ ngọt,
’‘Thời gian cooldown: 30 phút’‘.
Điều kiện học tập: Giới tính tâm sinh lý của người dùng là nữ’.
‘Ghi chú: Mỗi lần có thể tồn tại nhiều nhất một con Kỳ Lân, có thể kết thúc triệu hồi trước thời hạn’.
‘Ghi chú: Kỳ Lân sẽ không thực sự chết, chúng sẽ trở về thế giới ban đầu sau khi bị giết. Món đồ ngọt được sử dụng khi triệu hồi càng ngon thì độ hảo cảm của Kỳ Lân sẽ càng cao, thời gian triệu hồi càng lâu, tối đa có thể duy trì 2 tiếng đồng hồ’.
‘Ghi chú: Sừng xoắn ốc trên đỉnh đầu Kỳ Lân có khả năng giải độc, chữa trị và thi triển phép thuật. Kỳ Lân có độ tuổi càng cao thì thường càng mạnh. Khi triệu hồi, Kỳ Lân sẽ không cố định, thế nhưng có thể chỉ định đặc biệt một Kỳ Lân có độ hảo cảm cao tương ứng’.
‘Ghi chú: Là những sinh vật thần thoại cao quý, kiêu ngạo và thuần khiết, Kỳ Lân chỉ sẵn lòng được chạm và cưỡi bởi những cô gái trẻ xinh đẹp ’Sài Sai đang bay lơ lửng trên không trung nghịch điện thoại nhìn thấy vẻ mặt của Lý Ngang đột nhiên cứng đờ lại, bèn hỏi:
“Sao vậy?”
“… Bị lừa rồi.”
Khóe mắt Lý Ngang giật một cái. Là một cuốn giấy kỹ năng hệ triệu hồi loại học tập phẩm chất hoàn mỹ, thuật triệu hồi - Kỳ Lân có cấp bậc cao hơn thuật triệu hồi - Chiến Mã Khủng Bố. Điểm linh năng tiêu hao càng cao, thời gian duy trì triệu hồi càng lâu. Hơn nữa, chức năng của Kỳ Lân được triệu hồi ra này cũng toàn diện hơn so với Chiến Mã Khủng Bố. Thế nhưng, hạn chế về điều kiện học tập kiểu quái gì thế này?
“Bị lừa rồi, bị lừa rồi…”
Dưới ánh mắt khó hiểu của Sài Sài, Lý Ngang sa sầm mặt mày, ném cuộn giấy kỹ năng vào một góc của ô túi đồ. Bản thân không dùng được, đành ném vào kho chờ treo lên bán đấu giá vậy - xem xét điều kiện sử dụng và mức tiêu hao cực kỳ thấp của cuộn giấy này, có lẽ cũng bán ra được một cái giá tốt.…Thời gian trôi qua rất nhanh. Thời điểm kỳ thi cuối kỳ chính thức kết thúc và công bố kết quả, một học kỳ tại trường Trung học Thực nghiệm thành phố Ân cũng khép lại. Trên màn hình ti vi trong lớp học, lãnh đạo nhà trường thao thao bất tuyệt về việc học sinh nên nghiêm túc hoàn thành bài tập về nhà trong kỳ nghỉ, tiếp tục chăm chỉ học tập và đặt nền tảng vững chắc cho năm cuối...
Dưới bục giảng, những học sinh đang thu dọn sách vở không thể chịu được nữa, bắt đầu nhỏ giọng xì xào bàn tán với nhau. Lý Ngang không quan tâm dựa vào lưng ghế, cầm hai cây bút chì, mỗi cây đều được dán băng dính một mặt màu xanh lục, khi cánh tay chuyển động, băng dính một mặt xoay tới xoay lui xung quanh bút chì, phát ra tiếng gió “vù vù”, thổi bay lọn tóc mai của Vương Tùng San ở bên cạnh.
“Mấy tuổi rồi hả?”
Vương Tùng San lườm hắn một cái, ngón tay búng bay những mảnh vụn của cục tẩy trên bàn trúng mặt Lý Ngang.
“Xì.”
Lý Ngang vẫn tiếp tục duy trì động tác xoay xoay tay, cười chế nhạo,
“Cô gái à, ngươi đang đùa với lửa đó. Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta đã qua cái tuổi dễ cáu kỉnh, nếu không chỉ bằng khiêu khích lần này, ngươi sẽ phải đối mặt với ‘Nộ Diêm Diệt Hoàng Tội Ngục sát’ của ta đó.”
“‘Nộ Diêm Diệt Hoàng Tội Ngục sát’ là cái quái gì? Đó chẳng phải là một quả bóng đen làm từ vụn tẩy hay sao?
”Vương Tùng San tỏ vẻ ghét bỏ, “Mà này, ngươi cứu thứ kia được bao lâu rồi? Ba năm hay bốn năm nhỉ? Đừng nói thứ ta là bây giờ ngươi vẫn đang giữ đó nhé.”
“Ba năm bảy tháng.”
Lý Ngang nói như chuyện đương nhiên:
“Đáng tiếc là cục tẩy mà trước đây ta sử dụng không còn sản xuất nữa, cho nên ‘Nộ Diêm Diệt Hoàng Tội Ngục sát’ của ta không thể tiếp tục phát triển.
Trong đợt bán hàng từ thiện lần trước, ta kìm nén sự tiếc nuối bán bộ sưu tập này đi, thế mà lại không ai mua.”
“Người bình thường ai mà mua thứ đó chứ?!”Khóe mắt Vương Tùng San giật giật một cái, phàn nàn: “Dù cho ngươi có dùng gỗ để tạo ra một chiếc đế vừa đẹp vừa ngầu, sau đó đậy lại bằng lồng kính, tạo thành một tác phẩm thủ công trông rất ra gì và này nọ, thế nhưng sau khi nói cho người ta biết đây là vụn tẩy thì cũng chẳng có ai bỏ tiền ra mua đâu.”Lý Ngang cười chế nhạo, nói: “Một quả chuối được dán vào tường bằng băng dính cũng có thể bán ra được với mức giá hơn một trăm nghìn đô la, chẳng lẽ đống vụn tẩy do ta cẩn thận mài ra không được tính là tác phẩm nghệ thuật sao? Quả nhiên, ở mảnh đất thiếu sự sáng tạo này, những tế bào nghệ thuật đích thực sẽ không bao giờ ra đời.
Nếu như đưa cho học sinh tiểu học và trung học ở thành phố Ân bốn cốc nước ở nhiệt độ 25 độ C, bọn họ chỉ có thể làm nóng nó lên đến 100 độ C theo logic trong vật lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận