Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1561: Lựa chọn (4)

Lý Ngang nhướng mày, “Ý của ngươi là hắn đã từng dẫn một đội ngũ lần lượt tấn công tất cả địa cung xung quanh ngôi làng, cho nên được điêu khắc thành tranh tường vì hành động vĩ đại này?”
“Ừm.”
Trưởng làng gật đầu, “Thế nhưng ta cũng không biết dáng vẻ cụ thể của hắn như thế nào nào - hình ảnh trong tất cả các bản ghi chép đều không khắc họa khuôn mặt dưới lớp áo giáp, cũng không đề cập tới tên hắn và tên đồng đội của hắn…
Đợi đã, để ta nghĩ lại.
Đúng rồi, hình như một đồng đội pháp sư tử linh của hắn đã được dựng một bức tượng trong ngôi làng của bọn ta cũng vì có hành động đặc biệt nào đó.
Đó có lẽ là bức tượng nằm trên con đường thứ ba ở phía tây của ngôi làng - trước khi nó bị phá hủy hoàn toàn, có khả năng vẫn có thể nhìn ra hình dạng cơ bản.”
Lý Ngang khẽ nhíu mày, nhớ tới bức tượng bằng đá chỉ còn lại hai chân mà hắn đã từng nhìn thấy trước đó, “Pháp sư tử linh có tượng của mình trong ngôi làng của các ngươi? Thế tại sao những người khác lại không có?”
“Chuyện này ta cũng không rõ lắm.”
Trưởng làng thành thật lắc đầu,
“Dù sao cũng quá lâu rồi, rất có thể mỗi người trong nhóm dũng sĩ đó đều có bức tượng của riêng mình, chẳng qua bị thất lạc ngoài ý muốn mà thôi.
Ta cũng chỉ nhìn bức ảnh, liên tưởng tới quyển sách kia, sau đó mới nhớ ra.”
Lý Ngang nhìn những người đồng đội khác, sau đó quay đầu tiếp tục hỏi trưởng làng: “Thế thì ngươi có đem theo quyển sách kia không?”
“Hả? Không.”
Trưởng làng lắc đầu, nói:
“Thật xin lỗi, đó là quyển sách chỉ có trưởng làng mới được phép đọc, không thể cho người ngoài xem - thế nhưng ta có thể xác định, những ghi chép về bức tranh tường bên trong quyển sách chỉ còn lại hệt như những gì mà ta nhớ được.”
“Là vậy sao…”
Lý Ngang trầm ngâm gật đầu, sau đó ra hiệu cho Đinh Chân Tự, bảo hắn lấy bức ảnh của Cloud ra rồi đưa cho trưởng làng xem, “Thế thì ngươi có biết người này không?”
“Đây là…”
Trưởng làng nhìn bức ảnh của Cloud, nghi ngờ hỏi: “Các ngươi lấy được bức ảnh này từ đâu vậy?”
“Bọn ta gặp người này trong rừng.”
Lý Ngang hỏi: “Ngươi từng gặp bao giờ chưa?”
“Ta chưa từng gặp bao giờ, sau khi chứng bệnh lão hóa sớm trong làng trở nên nghiêm trọng hơn, người dân trong làng bọn ta rất ít khi rời khỏi làng.”
Trưởng làng đáp lại: “Thế nhưng ta đã từng nghe nói đến. Theo lời truyền miệng của tổ tiên ta, trong rừng cây bên ngoài ẩn chứa rất nhiều sự vật kỳ lạ, trong đó có một quái nhân ba tay kỳ dị xấu xí điên điên khùng khùng. Bây giờ hắn vẫn còn sống ư? Tính theo thời gian, hắn đã tồn tại ít nhất hai ba trăm năm rồi.”
Lâu như vậy? Lý Ngang nghĩ ra gì đó, bèn trao đổi một ánh mắt với Hoenheim, cả hai người ăn ý không nhắc đến chuyện loại “thuốc” mới được phát triển trong làng là món quà tặng bắt nguồn từ quái nhân ba tay Cloud. Chẳng mấy chốc, mọi người đã đến chân núi. Kế đến, trưởng làng bước ra, quay lưng lại với nhóm người chơi, ấn vào một hòn đá nào đó bên dưới chân núi. Rầm…Những tảng đá trên núi đột nhiên rung chuyển, sau khi một lượng lớn đá lăn xuống, một tảng đá dầm mưa dãi nắng trải đầy vết nứt lập tức trượt sang bên trái, để lộ ra một lối vào hình vòm.
“Phù…”
Trưởng làng lau mồ hôi lạnh trên trán, dẫn theo những người khác bước vào trong lối vòm, sau đó đi tới trước cánh cổng bằng đá trông bình thường không có gì nổi bật. Toàn bộ cánh cổng đá là màu trắng xám nhạt, bề mặt sần sùi, không có tay nắm cửa hay lỗ khóa gì. Ngay phía trên có một chỗ khuyết, trông giống như một hình khối. Trưởng làng ra hiệu cho nhóm người chơi lấy viên đá lấy được từ trong địa cung trước đó ra, lật lại để hoa văn hình đám mây hướng ra ngoài, sau đó từ từ nhét vào trong chỗ khuyết. Do vị trí của cánh cổng tương đối cao, cho nên công việc lắp đá này được giao cho Đinh Chân Tự thực hiện. Khi viên đá được lắp khít vào bên trong chỗ khuyết, hoa văn hình đám mây di chuyển giữa viên đá chậm rãi tỏa ra ánh sáng trắng mờ ảo. Cánh cổng đá rung chuyển, rũ bỏ một lượng lớn bụi bặm. Đinh Chân Tự điều khiển cơ giáp Quỳ Ngưu lùi về phía sau nửa bước, sẵn sàng lấy tấm khiên ‘Quy Thệ Củ Mâu’ ra chắn ở phía trước bất cứ lúc nào để ngăn chặn các đòn tấn công có thể ập đến. Sau vài giây, không có chuyện gì xảy ra. Lý Ngang ho khan một tiếng, hỏi trưởng làng:
“Trưởng làng, chìa khóa.”
Trưởng làng vẫn đang sững sờ nhìn chằm chằm vào cánh cổng đá, một lúc sau mới hoàn hồn lại,
“Ờm ờm, thật ngại quá, thực ra ta cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hoàn chỉnh của cánh cổng núi thánh bao giờ…”
Hắn ngượng ngùng cười, sau đó thò tay vào cổ áo lấy ra một chiếc chìa khóa bằng đồng có hình dáng kỳ lạ trông như một chiếc gậy thon dài. Hắn từ tốn bước đến phía trước cánh cổng đá, chậm rãi cắm phần đầu của chiếc chìa khóa làm bằng đồng có nhiều rãnh vào trong cánh cổng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận