Người Chơi Hung Mãnh

Chương 751: Ngọn đuốc vụt tắt

Công Dương Hãn không biết than phiền như thế nào, đành phải cười gượng cho xong.
Tống Kiệt thao thao bất tuyệt đề cử đủ loại phát minh của mình với Công Dương Hãn, còn nhiệt tình liệt kê ra rất nhiều khẩu hiệu quảng cáo dễ học thuộc, dễ lan truyền.
Rất nhanh, trong đầu của Thiếu chủ Bạch Liên chỉ còn lại những đoạn giai điệu, như là "Mua xe mới, bốp bốp! Lên Maodou, bốp bốp! Ba ngàn đồng ! ba ngàn đồng !"
"Mạng lưới bán xe cũ trực tiếp Guazi, không có giá trung gian chênh lệch, người bán được ít tiền hơn, người mua chi nhiều tiền hơn."
"Hằng Viên Tường dê dê dê, dê dê dê, dê dê dê."
Những câu khẩu hiệu quảng cáo này có ma lực tẩy não kì lạ, nghe xong sẽ nhớ mãi không quên.
Khiến Thiếu chủ trong lúc hoảng hốt lại nhớ đến bí pháp bất truyền của Bạch Liên Thánh Giáo ! Đạo Tâm Chủng Ma.
Đột nhiên, một tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền đến từ phía sau đường hầm.
Giáo chúng Bạch Liên đang nằm hoặc ngồi nghỉ ngơi, lập tức từ mặt đất đứng lên, im lặng không phát ra âm thanh nào nắm chặt lấy vũ khí, cảnh giác nhìn về phía sau.
Tiếng nổ vang dội này không giống với tiếng gió rít gào mà bọn họ nghe được trước đây, nó nặng nề và xa xăm, như là có một đoạn đường hầm nào đó ở cực xa phát nổ, giống như bị nổ tung rồi đổ sụp xuống.
Một giây... hai giây...
Giáo chúng Bạch Liên hồi hộp đứng thẳng, bàn tay nắm chặt vũ khí vì dùng sức quá mức mà rất nhanh đã trở nên tái nhợt.
Đất cát và sỏi trên mặt đất khẽ run lên, nhảy nhót khắp mặt đất.
Những con côn trùng nhỏ trốn trong khe đất, hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.
Vù!
Gió nhẹ từ sâu trong đường hầm thổi đến, cuốn theo một ít đất cát và nước bùn, đánh lên trên người bọn họ.
Ngay sau đó, làn gió không hề báo trước, đột nhiên phóng to gấp mười lần, rồi gấp trăm lần,
Gió lốc dữ dội ào ào ập đến, cát bụi như mạt sắt quật lên da thịt.
Nước bùn lạnh lẽo kéo đến như những mũi tên nhọn bắn về phía họ, khuôn mặt bị nước bùn đâm vào, đau đớn đến mức hoàn toàn không thể mở mắt ra nổi.
Ngọn đuốc vụt tắt, bên tai chỉ còn tiếng gió,
Mọi người mất đi ánh sáng soi đường chẳng kịp la to báo với đồng bọn, đều phải bám chặt vào vách đường hầm, hạn chế tối đa diện tích cơ thể tiếp xúc với gió lốc, dùng hết sức lực toàn thân chống lại nó.
Rất nhanh sau đó, cuồng phong từ mạnh mẽ cũng chuyển sang suy yếu, dần dần yên ắng trở lại.
Theo cát bụi lơ lửng rơi xuống đất, trong đường hầm lại vang lên tiếng nước nhỏ xuống từng giọt tí tách,
Trong lòng giáo chúng Bạch Liên vẫn còn sợ hãi, bàn tay bám chặt vách tường đến bây giờ mới chịu buông ra.
Ngọn đuốc được đốt lên lại, mọi người đối mặt nhìn nhau, vừa nãy trận gió lốc mạnh mẽ kéo đến,
Nhưng vô cùng may mắn, là không có ai bị thổi bay đi mất. Dù sao thì ở đây đều là giáo chúng tinh anh của Bạch Liên, ít nhiều cũng biết một chút tâm pháp nội công, có thể tụ khí đan điền, đứng vững bất động.
- Thiếu chủ ngài không sao chứ?
Lão giả lông mày trắng khắp người đều là bùn đất che miệng ho khan một lúc, lo lắng liếc nhìn Công Dương Hãn ở trên mặt đất, sau khi xác định hắn vẫn bình yên vô sự,
Lúc này mới thở ra nhẹ nhõm, u ám hỏi:
- Chuyện vừa nãy là thế nào vậy?
- Không biết nữa.
Tống Kiệt phủi đi đất cát bám trên người, cố nén giọng nói:
- Có thể là đường hầm tự nhiên bị sụp do nhiều năm không được tu sửa,
Cũng có thể là Vũ Đức Vệ hoặc là thế lực khác bị nhốt ở nơi nào đó, nên đã dùng thuốc nổ để phá đường ra.
Hắn dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói:
- Còn có thể, là đường hầm này đang có một con yêu ma khổng lồ nào đó ẩn nấp,
Trận tiếng gió vừa rồi, là do dạ dày nó không được khỏe, nên ợ chua vài hơi.
Nhưng mà suy đoán này cũng không khả quan lắm,
Dù sao bên trong gió lốc cũng không có mùi hôi thối gì.
Ánh mắt giáo chúng Bạch Liên nhìn về phía Tống Kiệt khó tránh có hơi quái dị, hắn vội vàng xua tay giải thích nói:
- Thật ra là do ta thích ăn đậu phụ thối, chao, chanh,
Nên khiến cho dạ dày thường bị chướng khí quanh năm,
Bệnh lâu sẽ thành thầy thuốc giỏi,
Nói chuyện với người khác, chỉ cần đối phương mở miệng là ta có thể đoán được người đó có thường bị viêm dạ dày hay không.
Nếu các vị cảm thấy đường ruột không được khỏe, dạ này chướng khí khó chịu, ăn không ngon,
Có thể đến tiệm thuốc của ta mua một ít thuốc về,
Đảm bảo sau khi uống xong sẽ thấy tinh thần sảng khoái, ăn uống ngon miệng,
Cho dù đi ngang qua nhà vệ sinh cũng không kìm chế được mà liếm môi, cắn răng.
Bạch Liên giáo chúng đều tỏ vẻ xin buông tha cho kẻ bất tài, không cần uống thuốc.
Thịch thịch thịch,
Tiếng bước chân lộn xộn từ xa đến gần, có ba bóng người chạy tới,
Dĩ nhiên là ba tên Bạch Liên giáo chúng trước đó bị phái quay trở lại đường cũ, điều tra tình hình.
Ba người này đều là thân tín của Công Dương Hãn, khôn khéo được việc, thực lực mạnh mẽ, nên Thiếu chủ Bạch Liên vô cùng tin cậy.
Nhưng mà lúc này thân hình của cả ba ngươi đều có rất nhiều vết thương nhỏ phủ kín, toàn thân bị máu tươi thấm ướt, nhìn lướt qua cũng khiến người ta sợ hãi tột độ,
Khí thế ngang ngược, kiêu ngạo trước đây cũng tan thành mây khói.
Sắc mặt bọn họ hoảng loạn, bộ dạng cực kì nhếch nhác.
Một người nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, còn chưa kịp đến trước mặt Công Dương Hãn đã hốt hoảng la lên:
- Thiếu chủ, Thiếu chủ, việc lớn không xong rồi!
- Một đám phế vật,
Lão giả lông mày trắng chợt nghiêng ngươi chắn trước mặt Công Dương Hãn, đạp vào bụng tên giáo chúng Bạch Liên kia một cước, khiến hắn bay về phía sau, nhỏ giọng quát:
- Đã xảy ra chuyện gì, nói nhanh lên!
Giáo chúng Bạch Liên bị một cước đá bay lăn vài vòng trên mặt đất, giáo đồ cùng quay về chung với hắn nuốt một ngụm nước bọt, rồi vội vàng chắp tay nói:
- Đám người thuộc hạ dựa theo kí hiệu mà ngài để lại trở về đường cũ, còn chưa quay lại được đường hầm lúc ban đầu, đã nghe thấy bên trong đường hầm vang lên tiếng nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận