Người Chơi Hung Mãnh

Chương 408: Trứng trùng

Lần bình chướng co vào thứ tư kết thúc, lần bình chướng co vào thứ năm bắt đầu.
Phạm vi lần bình chướng này thì nhỏ hơn nhiều so với trước đó, dựa theo tính toán trước mắt còn có 9 người chơi, chỉ cần không phải dừng lại tại chỗ, đi lung tung một chút thì có thể gặp phải người chơi.
Sẽ thấy phía trước nơi xa ở phạm vi biên giới của Lý Ngang và Liễu Vô Đãi đã dâng lên một viên cầu thuật thức tượng trưng cho người chơi tiếp xúc, bởi vì con đường tắc nghẽn, hai người dứt khoát nhét vào chiếc xe trong bãi đỗ xe, bỏ xe đi bộ, tiến lên về phía viên cầu thuật thức.
Kết hợp với tình báo trước đó thu hoạch được, tình huống đặc biệt xuất hiện dưới mắt thành phố Ân, hai người dường như có thể khẳng định biến đổi kỳ lạ cực kì nghiêm trọng lần này có liên quan đến Hoa Quỳnh, thậm chí khả năng nguy hại đến an toàn của cả tòa thành thị.
Dưới kiểu hoàn cảnh này, không hề làm gì ngược lại là tồi tệ nhất, muốn thu hoạch được đáp án, thì nhất định phải trực tiếp cùng tiếp xúc với người chơi khác, chẳng hạn như vị Tế Tửu, thành viên Hoa Quỳnh trọng thương chạy trốn.
Chức năng sinh lý và tốc độ phản ứng dựa theo sự dũng mãnh của hai người, nhanh chóng chạy ngược hướng tập trung người, mắt Liễu Vô Đãi nhìn phía trước viên cầu thuật thức, thuận miệng hỏi:
- Côn trùng của cậu đã phát hiện cái gì chưa?
Lý Ngang tùy ý vượt qua một lan can, vượt ngang đường cái:
- Vẫn chưa, bây giờ bọn hắn đang ở bên trong viên cầu thuật thức, hoặc chính là vẫn chưa thò đầu ra.
Hai người có thể phi nước đại thần tốc hơn so với vận động viên chạy vượt chướng ngại vật, hấp dẫn không ít ánh mắt của người qua đường, thậm chí có không ít cán viên cơ sở đang gần sát bọn hắn.
Thế nhưng hai người chơi hoàn toàn không quan tâm, thậm chí còn trực tiếp tăng nhanh tốc độ chạy.
Không chờ cán viên cơ sở báo cáo lên cấp trên tình huống ở nơi này, Lý Ngang cùng Liễu Vô Đãi đã tiến vào trong viên cầu thuật thức, cảnh tượng xung quanh nhanh chông phai màu, hóa thành một mảnh xám trắng.
- Vị trí của bọn hắn, có lẽ là ở nơi đó.
Liễu Vô Đãi để điện thoại di động xuống, mắt nhìn ra ngoài ngàn mét.
Đây là một trạm ra vào của trạm tàu điện ngầm đã bỏ phế nhiều năm, nằm bên cạnh một mảnh hoang vu cỏ dại chưa bắt đầu xây tòa nhà, bởi vì rất lâu chưa từng sử dụng, kết cấu khắp nơi trên sắt thép đều là vết rỉ sét màu vàng, chỉ có một tấm cửa cuốn bằng sắt tương đối mới tinh niêm phong chỗ cửa ra vào cực kỳ chặt chẽ.
Phía dưới trạm ra vào cũng giống như đường hầm tàu điện ngầm đã vứt bỏ, vốn dĩ là trong không gian bịt kín tối om không có người nào, lại vang lên tiếng bước chân loạng choạng hốt hoảng.
Đây là một người đàn ông trẻ ăn diện binh thường, một tay của hắn đang nắm tay đèn pin, một tay che chỗ eo bị máu tươi thẩm thấu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cái trán thấm đầy mồ hôi to như hạt đậu, trên thân áo sơ mi giống như là mới từ trong nước vớt ra, hoàn toàn ướt đẫm.
Hắn dọc theo đường hầm tàu điện ngầm màu xám trắng chạy một cách chậm chạp, rốt cục đến được trạm tàu điện ngầm đã vứt bỏ.
- Cứu, cứu mạng.
Tiếng yếu ớt của hắn dội lại trong chỗ đợi của trạm tàu điện ngầm nằm la liệt tro bụi cùng đá vụn “phốc, xì” một tiếng, lại có máu tươi từ chỗ eo tràn ra, vẩy vào phía dưới trên đường ray.
Người đàn ông trẻ tuổi vô lực tựa bên mép của đường hầm tàu điện ngầm, chậm rãi ngồi xuống, để mặc lưng bị vách tường cứng rắn ma sát, tổn hại.
- Tôi, tôi là Vu Mộc người chơi đơn độc, thợ săn tiền thưởng ở thành phố Ân, Đặc Sự Cục đánh số là 002042, đã từng chấp hành qua ba lần nhiệm vụ cấp bậc Level 8, và, quen biết với đội trưởng Mục Kình Thương đội năm đội đặc nhiệm cơ động của các người.
Người đàn ông trẻ sắc mặt trắng bệch, phí sức móc ra từ ba lô cột bên trong một thẻ kim loại hình chữ nhật của một tấm bưu thiếp ném phía chỗ đợi xe, kết quả bởi vì sức lực chống đỡ hết nổi, thẻ kim loại không thể ném bên trên thềm đợi xe, rơi trên đường ray tàu điện ngầm dưới thềm đợi xe.
- Trước kia, tôi là bị đồng đội Ti văn bân của Oán ma đánh giết. Đồng đội của Oán ma kia, gieo trứng trùng trên người tôi, ban đầu bọn hắn muốn lợi dụng tôi tới mở viên cầu thuật thức, trốn sự đuổi bắt của đội đặc nhiệm cơ động, nhưng tôi dùng một loại kỹ năng trốn thoát nào đó.
Vu Mộc nhìn trạm tàu điện ngầm không có đáp lại chút nào, cố hết sức nói:
- Tên gọi kỹ năng của tôi chính là thông qua bắt tay nhớ kỹ mùi mồ hôi của những người khác. Trên người của các người, có mùi của Mục Kình Thương. Có lẽ, trước khi các người thi hành nhiệm vụ, chí ít có một người đã từng tiếp xúc qua Mục Kình Thương, đã cùng hắn bắt tay, cũng nơi tay trên lòng bàn tay lưu lại mồ hôi của hắn. Tôi chính là dựa theo cái mùi này, một đường lần theo dấu vết tìm tới các người, hơn nữa xác nhận các người chính là thành viên của Đặc Sự Cục, đồng thời cũng là người chơi của nhiệm vụ lần này. Ách a.
Chỗ eo của Vu Mộc lần nữa lại trào ra máu tươi, hắn nhìn xem chỗ đợi xe trống rỗng thống khổ dùng bàn tay đè chặt lại eo không ngừng run rẩy kia, bởi vì đau đớn cùng tuyệt vọng mà trên mặt chảy xuống hai hàng nước mắt:
- Cầu xin các người.
Ba.
Một đầu roi do Hôi Tẫn tạo nên quất xuống chỗ đợi xe tăm tối, nhẹ nhàng linh hoạt quấn lấy eo Vu Mộc, kéo để ngược bay lên chỗ đợi xe.
Để đợi Vu Mộc kịp phản ứng, trên tay trên chân của hắn đã bị còng lên một xiềng xích màu hồng, giống nhau như đúc xiềng xích Tuân Tử An lấy ra trước đó, đây là đội đặc nhiệm cơ động thường dùng trang bị, từ bộ môn trang bị nghiên cứu phát minh chế tác ra, trên cổ, cũng bị còng lên vòng cổ xiềng xích nặng nề.
Vu Mộc trong nháy mắt cảm giác trên thân nặng nề gấp bội, lồng ngực giống như là chịu sự đè nén không thể hô hấp tự do, muốn sử dụng kỹ năng và trang bị lại phát giác đầu óc tự dưng trì trệ, giống như là bị ảo ảnh không thể thi triển kỹ năng theo ý muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận