Người Chơi Hung Mãnh

Chương 447: Dư ảnh

'Chỉ cần ở trong phạm vi bảo vệ của vòng cung, là có thể không cần phải lo hầu hết các đòn tấn công từ bên ngoài.'.
Suy nghĩ của Phúc Trùng nhanh chóng quay trở lại, hắn chắp tay trước ngực, đồng tử màu máu chợt co rút lại, rồi liên kết tinh thần của bản thân với tất cả các hình cầu màu đen.
Khiến cho từ vị trí "Xích đạo" mặt ngoài của ba hình cầu, xuất hiện vô số sợi tơ nhỏ phát triển nhanh chóng và đồng đều, chúng được kết nối với nhau để tạo thành một mạng lưới dày đặc.
Tấm lưới màu đen lớn này, sau khi lấp đầy khoảng trống xung quanh, cũng không dừng lại, mà trên bề mặt sợi tơ còn tiếp tục mọc thêm những chiếc gai đen nhỏ li ti và dày đặc.
Bao phủ hết không gian này trong một bụi gai cao tới ba mét.
Hoàn toàn không có lối ra, cho dù thật sự có kẻ địch xuất hiện, chắc hẳn cũng bị bụi gai có mặt ở khắp nơi đâm thành cái vòi hoa sen.
Là một người chơi xuất sắc, Phúc Trùng luôn luôn tuân theo nguyên tắc "Nổ súng trước, quan sát sau".
Cho dù level của hắn và Tế Tửu có chênh lệch lớn, hơn nữa phần lớn kỹ năng và trang bị của Tế Tửu hắn đều nắm rõ như ở lòng bàn tay, nhưng hắn vẫn phải cố gắng hết sức ở lần đầu tiên.
'Không phát hiện ra tung tích'.
Vẻ mặt Phúc Trùng trở nên u ám, hắn ở trong quả cầu đen nhìn ra thế giới bên ngoài, quả cầu được tạo thành bởi vòng cung màu đen, có hiệu ứng mặt kính thủy tinh một chiều, có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài từ bên trong.
Hắn dựa vào thân phận là người sử dụng trang bị, vẫn có thể thấy rõ hai người bạn đồng hành cách đó không xa vẫn đang duy trì tiến hành nghi quỹ, cũng không bị ai quấy nhiễu.
'Hắn, rốt cuộc đang ở đâu?'.
Đột nhiên, sau lưng hắn bỗng có tiếng gió thổi.
Lưng Phúc Trùng cảm thấy lạnh lẽo như bị sét đánh, vừa định xoay người tránh đi.
Liền có một mũi thương bị gãy làm bằng xương, đâm vào sau ót hắn, rồi lại từ trong hốc mắt chui ra, đẩy nhãn cầu đầy tơ máu rơi ra ngoài.
Đau nhức, đâm thẳng linh hồn.
Mũi thương bằng xương xoay tròn dữ dội, cạnh sắc nhọn cào xé xương bướm của Phúc Trùng, khiến máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
- Đang tìm tôi hả?
Giọng nói lạnh như băng của Lý Ngang, vang lên sau lưng Phúc Trùng.
Hắn vẫn còn giữ lại ngụy trang Tế Tửu, một tay cầm Tam Lăng Cốt Tiêm Thương xuyên qua xương sọ của Phúc Trùng, tay kia cầm Bareett cắm sâu trong ngực Phúc Trùng.
'Bang bang bang'.
Tiếng súng nặng nề quanh quẩn trong quả cầu chật hẹp, viên đạn hạng nặng bắn nát đầu và ngực của Phúc Trùng thành những mảnh nhỏ.
Thân thể không đầu của Phúc Trùng, lảo đảo rồi ngã quỵ xuống phía trước, ba hình cầu màu đen cùng với bụi gai xung quanh cũng biến mất trong nháy mắt.
Lý Ngang bóp cò súng bắn tỉa liên tiếp, bắn gãy cánh tay và chân của Phúc Trùng.
Đồng thời hắn giẫm mạnh xuống đất, vung lên trường thương trong tay, mũi thương sắt nhọn hướng tới vùng eo và bụng của Phúc Trùng, sắp cắt thi thể Phúc Trùng ra làm đôi.
Thủ đoạn giữ mạng của người chơi level cao, cái này còn khoa trương hơn cái kia, trong trường hợp không có thông báo của hệ thống, chỉ có nghiền nát kẻ địch thành tro mới xem như an toàn.
Mũi thương sắp cắt đôi phần eo của thân thể không đầu, thì lập tức từ chỗ ngực trái của Phúc Trùng, có một con rết màu đen và đỏ to bằng cánh tay người mạnh mẽ đâm ra.
Thân thể của con rết dài và dẹp, bên ngoài thân nó được từng đốt giáp xác nửa đen nửa đỏ bao phủ, hai bên sườn có hơn hai mươi cặp chân như móc câu màu vàng sắc nhọn.
Chỉ mỗi phần bò ra bên ngoài cơ thể Phúc Trùng đã dài đến nửa mét.
Đi đôi với cái vòm họng khổng lồ không ngừng rỉ ra nọc độc màu xanh, trông cực kì gớm ghiếc và dữ tợn.
Trên nửa người của con rết vẫn còn dính một lượng máu lớn, động tác của nó vô cùng linh hoạt và mau lẹ, nó xoay người nhanh như chớp, rồi đưa lưng ra dùng giáp xác cứng cáp che ở trước mũi thương.
Giáp xác màu đỏ đen vững vàng chặn trước mũi thương, thậm chí chỗ hai bên va chạm còn tóe ra tia lửa mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Không chết!
Đồng tử của Lý Ngang chợt co rút lại, cả người né về bên trái, tránh được vũng nọc độc lớn từ miệng con rết phun ra như một cây súng bắn nước.
Phập, phập.
Trong cơ thể Phúc Trùng không ngừng vang lên âm thanh giống như tiếng lưỡi dao rạch rách vải bố,
Hơn mười con rết màu đen đỏ, chui ra từ cổ, bả vai, xương hông, lồng ngực, khoang bụng của Phúc Trùng,
Rồi trở thành đầu, cánh tay và chân của hắn.
Là một tổ chức bí mật lâu năm, Hoa Quỳnh đã kế thừa nhiều di sản của phái Vị Dương, trong đó nhiều nhất là những bảng ghi chép phân tích về sức mạnh siêu phàm của yêu ma.
Trong nội bộ của Hoa Quỳnh, có không ít thí nghiệm đã được thực hiện để tích hợp sức mạnh của yêu ma vào trong cơ thể con người, những thành viên của tổ chức được người đứng đầu thực sự tin tưởng, cũng có thể tự nguyện chấp nhận việc bị biến đổi yêu ma hóa,
Đó là cấy ghép bộ phận của ma vật vào bên trong cơ thể, có được sức mạnh của yêu ma, trở thành một "Quái vật" nửa người nửa ma.
Đương nhiên việc biến đổi yêu ma vô cùng nguy hiểm, cũng không ổn định chút nào.
Nếu dựa vào bộ phận của yêu ma quá nhiều, giải phóng yêu lực quá mức, theo bộ phận nghiên cứu khoa học của Hoa Quỳnh, thì chính là đã vượt quá ngưỡng trị số "thức tỉnh", thì sẽ thành yêu ma, không thể quay về trạng thái ban đầu và vĩnh viễn thay đổi tính cách vốn có.
Một khi hoàn toàn thức tỉnh, bản thể ban đầu của chính mình, sẽ bị thay thế hoàn toàn bởi ác niệm chứa trong bộ phận của yêu ma, không khác gì đã chết.
Cũng chỉ có những thành viên không có đủ tư cách người chơi, và những người chơi rất cần sức mạnh của Hoa Quỳnh mới có thể lựa chọn chấp nhận biến đổi yêu ma.
Bạn cần đăng nhập để bình luận