Người Chơi Hung Mãnh

Chương 70: Dẫn hồn

Lý Ngang lấy ra một trong những phần thưởng nhiệm vụ mà hệ thống mới đưa xuống, đó là một lá cờ khoảng chừng bàn tay, được làm khéo léo bằng vải trắng, gắn vào thanh tre, bên trái của lá cờ viết “Kim Đồng cưỡi rồng dẫn lối về phía đông”, bên phải viết “Ngọc Nữ ung dung cưỡi hạc rời Bồng Lai”, ở giữa viết “Cờ Dẫn Hồn dẫn đường đến Tây Thiên”.
Tên: Cờ Dẫn Hồn.
Loại hình: Vũ khí.
Phẩm chất: Hiếm.
Lực công kích: Kém.
Đặc thù 1: Tiếp nhận tích trữ âm khí, âm khí tích trữ trước mắt 0 trên 1000.
Đặc thù 2: Tiếp nhận chứa đựng thể hồn. Trong cờ Dẫn Hồn có chứa âm khí, có thể cung cấp cho thể hồn chữa trị hoặc tu luyện. Cấp bậc của thể hồn không thể cao hơn cấp bậc người chơi, thể hồn không chịu sự trói buộc của người chơi. Trước mắt mức cao nhất của thể hồn là 0 trên 3].
Chú Thích, Yêu ma quỷ quái sẽ nhanh chóng tìm đến.
- Đây là…
- Cứ coi như là pháp khí của tôi đi.
Lý Ngang giải thích nói:
- Thật ra nơi mà tôi muốn đến, điều kiện không tốt như nơi này, hơn nữa đi theo tôi chưa chắc đã an toàn…
Đây cũng là sự thật, thế giới thực ở Địa Cầu đang tiến hành trò chơi giết chóc, người chơi giống với người bình thường không có phẩm chất siêu phàm, giây phút nào cũng gặp thử thách sinh tử.
Lợi ích duy nhất, chắc hẳn chính là cờ Dẫn Hồn có thể giúp thể hồn không bị tiêu tan, có một không gian an toàn để trú ẩn.
Cho dù nói thế nào đi chăng nữa thì tất cả mọi người đều là đồng chí cùng nhau trải qua chiến đấu gian khổ, số mệnh đời này của Sài tiểu thư rất đen đủi, có thể giúp được chút nào thì hay chút đó, về việc dụ dỗ cô làm trang bị để gian lận lâu dài, cứ để sau.
Sài Thúy Vân nhìn cờ Dẫn Hồn, suy nghĩ một chốc, hỏi:
- Nơi công tử muốn đến, có bài lá không?
Bài lá, chính là tên gọi của bài poker ở thời xưa, bắt nguồn từ Nhà Đường, từng phổ biến trong dân gian Nhà Minh, từ vương công quý tộc, cho tới sinh đồ dân thường, vào lúc rảnh rỗi đánh vài ba ván.
Sài tiểu thư là tay đánh bài lão luyện, thật bất ngờ.
- Có.
Lý Ngang gật đầu:
- Đã từng nghe qua Happy poker chưa?
- Có đấu dế không?
- Có, cô biết Pokémon không?
- Có thi từ ca phú, khúc thủy lưu thương sao?
- Cái này thì không có, có điều chỗ của chúng ta lúc nào cũng có các buổi biểu diễn.
- Vậy, có tiểu thuyết không?
Sài Thúy Kiều vặn vặn váy, ngượng ngùng nói:
- Là loại nói về chuyện tình nam nữ.
- Hả?
Lý Ngang nhớ đến tiểu thuyết hiện đại, gật đầu:
- Tổng giám đốc ngang ngược, chàng quân nhân lạnh lùng, người hầu nam trung thành, nắng yêu đậu, hotboy trường, giáo sư lớn tuổi, em trai lớp dưới, hậu cung, phản hậu cung. Muôn hình muôn vẻ muốn tiểu thuyết nào thì có ngay tiểu thuyết ấy.
Ánh mắt của Sài Thúy Vân tỏa sáng, tuy gật đầu như giã tỏi, nhưng dáng vẻ vẫn duy trì tư thế tiểu thư khuê các:
- Vậy xin nhờ công tử sắp xếp.
Lý Ngang vẩy cờ Dẫn Hồn, Sài Thúy Kiều lập tức bị hút vào trong đó, quay đầu nhìn thấy nhóm người Hình Hà Sầu đang bàn bạc với nhau cách xử lý Hồng Nương.
Người phụ nữ này mang thai trước khi cưới Vương Quan, vốn định phục bên người Vương Quan, giúp đỡ Hình Bộ Thị Lang Vương Hoàng tìm kiếm chứng cứ liên quan đến việc luyện thai nhi.
Bây giờ Vương Quan đã chết, đương nhiên muốn đưa Hồng Nương đang hoảng sợ về Nội Thành Nam Kinh.
Giúp người giúp đến cùng, tiễn phật tiễn đến Tây Thiên.
Sau khi Lý Ngang và đồng đội bàn bạc xong, Liễu Vô Đãi cầm hai thỏi vàng, mang theo Hồng Nương đi đến bìa rừng nơi ở của tộc hồ ly.
Lý Ngang đánh đổi một thỏi vàng, phối hợp với sức mạnh của huyễn thuật, nhờ tộc hồ ly đưa Hồng Nương trở về Nội Thành Nam Kinh, và đảm bảo an toàn cho Hồng Nương khi chuyện Vương Quan ăn thịt người kết thúc.
Một thỏi khác thì để Hồng Nương cất giữ bên người.
Tin rằng có tộc hồ ly âm thầm che chở, cùng với Hình Bộ Thị Lang Vương Hoàng ra tay giúp đỡ, những người phụ nữ số khổ trong phủ của Vương Quan có thể được dàn xếp thỏa đáng.
Đợi đến khi mọi chuyện đều được xử lý, thời gian truyền tống sắp hết, nhóm bọn họ đều phải rời đi.
Ba ngày sau, buổi đêm, Chùa Cô Hàn.
Một người có dáng vẻ gầy còm mang đạo bào, chân cà thọt, khập khiễng đi ra khỏi rừng rậm, rồi đi thẳng đến sân của chùa Cô Hàn.
Trong viện chỉ nghe tiếng vù vù của những con ruồi đánh hơi thấy mùi máu tanh tưởi, bâu vào bãi máu đỏ sẫm nằm trên đất, tham lam liếm máu tươi quyện với nước bùn.
Đạo nhân thọt chân quét mắt nhìn quanh, vung đạo bào, phát ra gió lớn, khiến bầy ruồi lít nha lít nhít, roẹt roẹt nổ tung.
Xác ruồi dày đặc lả tả rơi, đạo nhân từ từ ngồi xuống, dịu dàng vuốt ve vết máu trên đất, lẩm bẩm:
- Học trò Vương Quan, con có ở đây không?
Vù…
Máu thịt chôn sâu trong đất, như bị cái gì đó kích thích, điên cuồng tuôn ra khỏi mặt đất, hình thành một sợi thịt mảnh dài, giống cây tảo biển, lắc lư trong gió.
- Ha ha, có thì tốt.
Đạo nhân xòe bàn tay, vuốt nhẹ sợi thịt:
- Sau khi con chết, Hình Bộ Thị Lang ngóc đầu dậy, quan to trong thành không chịu đứng ra giúp chúng ta phân bua, ngay cả Hoàng Đế Gia Tĩnh cũng không hoàn toàn tín nhiệm thầy, khiến thầy phải trốn khỏi kinh thành.
- Ài, được rồi, cho dù nói thế nào, Xích Đỗ Tử đã nhận lễ bái sư của con, cũng xem như là thầy, người thuộc phái Khuy Dương chúng ta, sao có thể chết một cách không minh bạch như vậy?
Sợi thịt trên đất rung lắc mãnh liệt.
Đạo nhân cười nói:
- Hửm? Sao thế, muốn thầy cứu con? Con chắc chắn chứ, bây giờ thầy cứu con, ba hồn bảy phách của con mãi mãi không thể siêu thoát, cũng không có cơ hội đổi ý.
Sợi thịt nghe vậy thì dừng lại, ngay sau đó, giống như nổi điên, mạnh mẽ lắc lư.
- Ha ha ha ha, học trò thà rằng bỏ qua cơ hội luân hồi chuyển kiếp, cũng muốn báo oán, thế thì với tư cách làm thầy, sao có thể không giúp được?
Đạo Nhân cười lớn, vỗ một chưởng lên mặt đất, đột nhiên những sợi thịt kéo ra khỏi đất, xoắn vào nhau, bám dính vào xương chân của Sơn Tiêu mà ba ngày trước bị vứt bỏ ở góc sân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận