Người Chơi Hung Mãnh

Chương 757: Đại cung

Hoặc là nến thơm sau khi thắp lên có thể khiến cho người khác yêu mình điên cuồng. Có tác dụng với cả gián và chuột, cho nên trước khi sử dụng cần dọn dẹp phòng cẩn thận.
Những bảo vật này tuy rằng không có sức mạnh quỷ dị mạnh mẽ bao nhiêu, nhưng các phi tần nương nương trong hậu cung, chắc hẳn sẽ rất thích.
Ngư Khánh Thu để cho thuộc hạ cất bảo vật vào, rồi dựa theo chỉ dẫn của la bàn, mở hết tất cả cánh cửa trên đường gặp phải, cuối cùng cũng tới được vị trị của lồng giam mà la bàn chỉ đến.
Chắn ngang trước mặt đám người Ngư Khánh Thu, là một cánh cửa bằng đá khổng lồ cao ngất.
Cánh cửa này bị bụi rậm che kín, to lớn hơn tất cả cánh cửa mà trước đó bọn họ đã gặp, mặt trên có khắc hoa văn tứ giác liên hoàn vô cùng rườm rà và phức tạp, uốn lượn quanh co, khí thế hào hùng.
Nó mang lại cho người ta một loại cảm giác lịch sử nặng nề thường gặp, như thể họ có thể nhìn thấy những bí mật đã bị phủ bụi suốt hàng nghìn năm, thông qua lỗ hổng trên cánh cửa.
Cũng không biết trên cửa có ghi dòng chữ "Xin đừng đun nóng bằng lò vi sóng", có nghĩa là gì.
- Chính là nơi này.
Ngư Khánh Thu hít sâu một hơi, cẩn thận quan sát cửa đá, sau khi phát hiện không có vấn đề gì,
Mới đưa tay cầm lấy hai cái móc câu được buộc trên dây xích sắt từ trong tay thuộc hạ.
Trước tiên hắn giẫm trên mặt đất, sau đó đạp lên vách tường, thân hình đột nhiên bay lên, lướt đến cửa đá ở phía trước, một tay dùng móc câu xuyên qua hai cái tay nắm cửa hình tròn trên cửa đá, quấn mấy vòng,
Cuối cùng quay trở lại chỗ cũ.
Ngư Khánh Thu cầm dây xích ném cho thuộc hạ. lạnh nhạt nói một chữ,
- Kéo.
Đề Kỵ nhanh chóng chia làm hai đội, mỗi bên cầm một cái dây xích, dùng hết sức kéo mạnh về phía sau.
Cánh cửa đá phát ra âm thanh ma sát chói tai, lớp bụi như thể đã tích tụ lại qua hàng trăm năm chấn động đổ xuống ào ào, dưới sánh lửa chiếu rọi lấp lánh nhìn giống như một dòng thác.
Cửa đá chậm rãi mở ra, một luồng khí lạnh thấu xương thổi thẳng vào mặt,
Nhờ vào ánh sáng phát ra từ ngọn đuốc, mọi người mơ hồ thấy được đây là một tòa cung điện dưới lòng đất.
Địa cung chiếm diện tích cực kì lớn, nền đất do những phiến đá xanh hình vuông ghép lại với nhau.
Những cây cột nhà theo phong cách cổ xưa cao ngất và thẳng tắp, mấy người ôm không xuể, chống đỡ mái vòm hình bán cầu, trên mỗi cây cột đều treo bốn cái giá nến, bên trong phát ra ánh nến màu cam nhỏ bé nhưng ổn định,
Từ xa xa truyền đến tiếng nước róc rách, dưới ánh nến, mọi người có thể nhìn thấy một dòng sông thủy ngân lấp lánh ánh bạc bao quanh toàn bộ địa cũng.
Kết hợp với những phiến đá xanh gập ghềnh ở sâu trong địa cung, tạo nên một khung cảnh núi non trùng điệp, sông rộng biển lớn.
Mà nơi dòng sông thủy ngân đổ vào nằm ở chính giữa địa cung, có một tòa Kim Tự Tháp bằng đá phong cách Maya, đỉnh tháp bị bóng tối che phủ,
Chỉ có thể nhìn thấy từ các cây cột, những sợi xích sắt thô dài đổ xuống, rồi vươn tới đỉnh của kim tự tháp, như thể chúng đang xích chặt một thứ gì đó.
- Đem thủy ngân đổ xuống để tạo thế như sông Hoàng Hà, Trường Giang chảy ra biển lớn. Trên có trời cao, dưới có đất vững. Dùng cao người cá làm nến, với tính toán sao cho nến cháy mãi không tắt...
Vẻ mặt Ngư Khánh Thu trở nên phức tạp.
Đây không phải là miêu tả của Tư Mã Thiên về lăng mộ Tần Thủy Hoàng sao? Thật sự cho rằng ta chưa đọc qua sách sử hả?
Sắc mặt Đề Kỵ Vũ Đức Vệ khẽ biến, nói nhỏ:
- Ngư đại nhân, chẳng lẽ đây là Thủy Hoàng Đế…
Ngư Khánh Thu lạnh lùng trả lời:
- Không phải.
Hắn không nói rõ lý do, nhưng giọng điệu lại cực kì chắc chắn.
Trong lòng Đề Kỵ cũng cảm thấy an tâm hơn một chút, lấy can đảm, cùng nhau chậm rãi tiến vào địa cung.
Dựa theo chỉ dẫn của la bàn, lồng sắt giam giữ Tường Thụy chắc hẳn ở gần đây.
Kẽo kẹt !
Âm thanh khiến người khác ê cả răng lại vang lên, một cánh cửa đá nào đó đối diện địa cung chậm rãi bị kéo ra,
Các Đề Kỵ Vũ Đức Vệ giật mình, nâng nỏ tiễn lên chỉ về hướng phát ra âm thanh.
- Cho nên nói, trong tình huống khẩn cấp không thể dùng nước sôi từ từ pha trà, cũng có thể ăn lá trà trước rồi sau đó rót nước sôi vào, để lá trà trong bụng nhanh chóng nở ra…
Ở đằng sau cánh cửa, tiếng cằn nhằn liên miên của Tống Kiệt vang lên, Công Dương Hãn với vẻ mặt như thể không chịu nổi tên phiền phức này nữa dẫn theo giáo chúng Bạch Liên lao ra khỏi cửa lớn,
Đầu tiên là nhìn lướt qua một lượt khung cảnh của địa cung,
Tiếp đó liền thấy Đề Kỵ của Vũ Đức Vệ đang đứng ở đối diện địa cung, cách dòng sông thủy ngân dài, cầm theo đèn đuốc nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Cả hai bên đều vừa vượt qua đường hầm dài, lặn lội đường xa mới vào được tới đây, không bao giờ ngờ rằng lại chạm mặt nhau ở nơi này.
Trong một lúc mắt to trừng mắt nhỏ, cả địa cung lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại tiếng chảy róc rách của dòng sông thủy ngân.
- Thật là trùng hợp quá đi.
Tống Kiệt nhỏ giọng lẩm bẩm, chủ động phá vỡ sự yên ắng, la lớn với các Đề Kỵ ở đối diện:
- Các huynh đệ ở bên kia, mọi người cũng rất vất vả mới đến được đây, thì đừng chém giết lẫn nhau nữa mà?
Chi bằng làm một bài sơn ca hát đối đi?
Đáp lại hắn chính là âm thanh nỏ tiễn bắn ra hàng loạt.
Địa cung có diện tích khổng lồ, hai bên còn cách nhau rất xa, cho dù Đề Kỵ Vũ Đức Vệ ra sức giơ cao nỏ tiễn bắn ra, thì lúc rơi xuống cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận