Người Chơi Hung Mãnh

Chương 690: Tiếng hát

Ban đêm, Nga thành.
- Giờ Tý canh ba, bình an vô sự.
Người phu canh một mình lặng lẽ đi trên con phố vắng, gõ chiêng báo giờ.
Tiếng chiêng nặng nề làm cho con mèo hoang đang lục lọi dưới mương thấp hoảng sợ, bỏ chạy bừa vào trong con hẻm tối.
Đột nhiên, một cơn gió lạnh chợt thổi qua đầu người phu canh, làm cho ông ta giật mình quên luôn cả ngáp, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, nhưng chỉ thấy góc mái cong cong của những tòa lầu cao, cùng với màn đêm thăm thẳm.
Phu canh đột nhiên lại nhớ tới những lời đồn đại quái gở trên phố, không khỏi rùng mình một cái, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy thoát khỏi con đường.
Nhà giam của huyện nha.
Trời đã khuya, năm tên cai ngục đều đang ở trong căn phòng cạnh cửa nhà giam.
Mọi khi vào giờ này, những tên cai ngục lẽ ra đã đi ngủ, chỉ để lại một người gác đêm.
Nhưng đêm nay, biết rõ sẽ có Bạch liên yêu nhân đến cướp ngục, bọn họ làm sao có thể ngủ yên ổn được.
Tất cả bọn họ đều mặc áo giáp da, tay cầm trường đao, xiềng xích buộc quanh eo, trốn ở trong góc phòng, sau đó lại đặt ánh nến ở giữa phòng, run run rẩy rẩy nhìn chằm chằm vào cửa.
Những lưỡi đao trên tay họ đều do Mã Bang Đức lấy từ trong kho vũ khí của Võ Đức Vệ, trên đao bao quanh mấy tờ giấy bùa,
Cho dù có là người bình thường, lúc cầm đao cũng có thể làm bị thương một con yêu ma có tu vi thấp.
Một tên cai ngục trẻ tuổi liếm liếm đôi môi nứt nẻ của mình, thấp giọng chửi rủa:
- Mẹ nó, Vương Lưu, cái tên ngu xuẩn này, lại thật sự ỷ mình là cháu trai của bộ đầu, dám cáo bệnh không đến. Để cho chúng ta ở đây tự mình gánh trách nhiệm.
Một tên khác cũng than thở:
- Huyện thái gia cũng vậy, biết Bạch liên yêu nhân có thể sẽ tới, vậy mà còn để cho mấy tên cai ngục chúng ta canh giữ ở nơi này.
- Được rồi, được rồi, đều bớt tranh cãi đi.
Tên cai ngục nhiều tuổi nhất nghiêm mặt lại khiển trách:
- Ăn lộc của vua, phải giúp vua phân ưu.
- Trong số các nhà giam của những huyện xung quanh đây, có cái nào mà không tồi tàn, chật chội, tù túng, lao động khổ sở, đã vậy còn hai ngày ba bữa là bị cắt giảm thức ăn, lương bổng.
- Chỉ có Nga thành dưới sự cai trị của Mã Huyện lệnh còn có thể xem như là người như gió Nam, bách tính vui vẻ thái bình, an cư lạc nghiệp.
- Những năm nay huyện lệnh nhậm chức, đã đối với chúng ta rất tốt, chúng ta cũng nên ghi nhớ trong lòng.
- Sao có thể chỉ vì một con quỷ không biết có đến hay không mà bỏ lại nhiệm vụ, sợ hãi chạy trốn được?
Người cai ngục dừng lại một chút, nhìn lướt qua vẻ mặt có chút xấu hổ của đám thuộc hạ, rồi trầm giọng nói:
- Hơn nữa,
- Nếu như vị đạo trưởng Tây Môn Tử kia thực sự mạnh mẽ,
- Vậy thì có lẽ nhà tù này mới là nơi an toàn nhất trong Nga thành này ...
Còn chưa dứt lời, đột nhiên có một luồng gió không tên lạnh lẽo men theo khe cửa thổi đến.
Ánh nến lắc lư run rẩy, lung lay một chút, rồi cuối cùng vụt tắt,
Trong phòng rơi vào yên lặng tĩnh mịch.
Tất cả những tên cai ngục cùng nhau rùng mình một cái, dường như có thể nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ trên khuôn mặt của đối phương.
- Trăng sáng soi bóng, gió lạnh thổi cành liễu đầu ngõ, ai nguyện yêu, tân nương Si Mị thê lương.
Giọng hát yếu ớt của nữ tử chợt vang lên ở bên ngoài nhà tù, véo von thánh thót, du dương mờ ảo, dần dần cao vút,
Cái lạnh như băng dường như xuyên qua bức tường đá, thấm vào trong tim phổi của những tên cai ngục.
- Trăng sáng soi tỏ, nỗi oan trong Hồn Phong , đêm sâu hơn, sương mù càng thêm lạnh.
Tiếng hát đột nhiên dừng lại, mọi thứ yên lặng như tờ.
Giây tiếp theo, cánh cửa gỗ nặng nề bằng sắt của nhà giam đột nhiên bị đẩy ra.
Chiếc khóa sắt cực lớn treo bên cạnh cánh cửa văng ra, toàn bộ bay tứ tung ra ngoài, rơi xuống đất phát ra tiếng vang nặng nề.
Sắc mặt của tên cai ngục đột nhiên thay đổi, mặc dù trái tim dường như sắp bị nổ tung, nhưng cơ thể lại vẫn tuân theo bản năng, hắn ta cầm trường đao bay đến cửa vào, đá tung cửa, đứng chặn ở giữa hành lang không quá rộng rãi của nhà giam.
Địa hình của toàn bộ nhà giam hơi thấp hơn so với Nga thành, từ cửa chính, phải đi qua sáu bậc thang nữa mới đến được phía trong nhà giam.
Sau đó, trong ánh trăng vắng vẻ, người cai ngục rõ ràng trông thấy một bóng người quái dị đang đứng ở phía trên bậc thang.
Đó hình như là một người đàn ông, mặc áo đen, hai tay buông thõng bên hông,
Thân hình cao lớn thon gầy, khuôn mặt trắng bệch kỳ lạ, đôi mắt rất lớn, lông mày cực dày cực thô, nhưng lại có một cái miệng anh đào nhỏ nhắn.
Tổng thể khuôn mặt có hình trụ, tứ chi cứng ngắc không linh hoạt lại cực kỳ tinh tế so với cơ thể.
Không giống như người sống, mà giống như ...
Những người giấy được chôn theo lúc hạ táng.
- Du Hồn đi khắp nơi, lẻ loi trên con đường, tìm người thay thế.
Người giấy nam mở cái miệng anh đào nhỏ nhắn ra, nghiêng đầu hát hí khúc giống như một đào hát trên sân khấu.
Sau đó hắn vặn vẹo thân thể cứng ngắc quái dị, bước từng bước xuống bậc thang, chậm rãi đi đến.
Cai ngục chỉ cảm thấy tim gan của mình như sắp sửa nứt ra, trường đao trên tay đang không ngừng run rẩy, vô thức lùi về phía sau nửa bước, không dám quay đầu lại, chỉ có thể dùng giọng nói run rẩy hô lên:
- Tây Môn Tử đạo trưởng! Tây Môn Tử đạo trưởng!
Không có tiếng trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận