Người Chơi Hung Mãnh

Chương 254: Hai vị đại thần

Vệ Lăng Lam nhìn thấy Hồng Sát lơ lửng giữa không trung phá vỡ màn sương mù mà bước ra, tứ chi mềm nhũn, tự nhiên rơi xuống, bộ dạng dữ tợn, kinh khủng.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy sau cổ của Hồng Sát có một trường thương, và một người đàn ông mang mặt nạ báo săn đang cầm Tam Lăng Cốt Tiêm Thương.
Hồng Sát, Bạch Sát và đám quỷ cực kỳ sợ hãi, hai đùi rủn rẩy không nói nên lời.
Vèo.
Vệ Lăng Lam nhẹ nhàng hít vào một ngụm hơi lạnh, Hồng Sát trong mắt cô dường như là bất khả chiến bại vậy mà không ngờ có thể dễ dàng đánh cho tàn phế như vậy.
Tên đàn ông mang mặt nạ báo săn rốt cuộc là ai chứ?
Lý Ngang chậm rãi bước tới, đồng thời ném ra phụ đề dưới mặt nạ cho Nguy Nguyệt Yến, để cô che giấu cho mình, giả vờ như biết mình.
Bây giờ thân phận của hắn chính là người chơi thứ ba hợp tác trong nhiệm vụ lần này, đương nhiên phải phủi sạch hoàn toàn quan hệ với Lý Nhật Thăng và Lý Ngang, cách tốt nhất là trang bị một cái ID khiến cho đặc điểm của mình và người chơi Lý Nhật Thăng hoàn toàn khác nhau.
Nguy Nguyệt Yến vẫn đang nhắm mắt tập trung suy nghĩ đột nhiên mở hai mắt ra, hiểu ngầm trong lòng, nhìn Lý Ngang một cái “tôi làm việc thì anh yên tâm đi”, nhìn về phía Lý Ngang cười lạnh nói:
- Tôi còn tưởng là ai, không ngờ lại là anh, Ảnh Đồ Quật, Ma chủ thứ mười ba, Ngu Tranh Hài!
Ngu Tranh Hài?
Trong lòng Vệ Lăng Lam kinh vô cùng kinh ngạc, lần đầu tiên cô nghe tới tên của tổ chức thần bí này, hơn nữa nhìn thái độ của Nguy Nguyệt Yến, thế mà hai người lại từng quen biết sao?
Trong lòng Lý Ngang phàn nàn về lần ốm thứ hai của Sài đại tiểu thư đột nhiên phát tác, ngoài miệng lại khàn khàn thấp giọng nói:
- Là tôi thì sao?
- Anh còn có mặt mũi mà nói nữa sao?
Nguy Nguyệt Yến tức giận quát lớn:
- Ngu Tranh Hài, anh là một tên cặn bã vô tình vô nghĩa mặt dày mày dạn!
Không chỉ Lý Ngang có chút bối rối mà ngay cả Vệ Lăng Lam cũng kinh ngạc, tình cảm của hai người không chỉ là người từng quen biết mà còn có quá khứ không thể nói cho người khác biết.
- Tôi…
Lý Ngang ổn định tâm trạng, vừa muốn mở miệng, liền bị Nguy Nguyệt Yến vô tình đánh gãy:
- Đủ rồi! Đừng nói với tôi cái gì mà thề non hẹn biển nữa, sông cạn đá mòn, đừng nói với tôi cái gì mà đến chết cũng không thay đổi, giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn nữa.
- Ngu Tranh Hài anh cho rằng tôi vẫn là cô gái ngây thơ không biết gì năm đó sao, còn là cô gái đáng yêu hồn nhiên sao?
- Lúc anh có ý đồ ra tay với em gái tôi thì anh đã đánh mất tôi mãi mãi! Đánh mất những gì tốt đẹp mà chúng ta đã từng hứa hẹn rồi!
- Chúng ta, không thể quay lại nữa rồi…
Lý Ngang có chút hít thở không thông, hắn nhìn vẻ mặt của Nguy Nguyệt Yến đau khổ, tràn đầy hận ý thì im lặng trong phút chốc, lúc trong ánh mắt tám chuyện của Vệ Lăng Lam hừng hực bùng cháy, hắn yếu ớt nói:
- Nguy Nguyệt Yến, rốt cuộc cô muốn phát điên tới lúc nào nữa, cô không biết mình bị tâm thần phân liệt sao?
- Em gái cô chính là cô, cô chính là em gái cô đấy!
Cảm xúc Nguy Nguyệt Yến nhất thời kích động.
- Hừ, anh mới điên ấy!
- Suốt ngày cầm thương, bắt được ai đó thì hỏi hắn ta có uống Xi-rô khẩn cấp hay thuốc cao bệnh phù chân không, hơn nữa còn thích uống thuốc bệnh phù chân, dùng Xi-rô khẩn cấp để bôi lên chân!
- Em gái tôi không ở cùng anh, đúng là sự lựa chọn sáng suốt!
Hai người giằng co qua lại, khí thế toàn thân liên tục được kéo lên, Vệ Lăng Lam đứng bên cạnh theo bản năng ngừng hít thở.
Mà Hồng Sát đang bị Tam Lăng Cốt Tiêm Thương treo lên trong lòng cũng có chút phức tạp.
Một mặt cô ta hy vọng hai người lao vào đánh nhau, một mặt lại sợ hãi cửa thành bốc cháy họa đến cá trong ao, trước khi đánh nhau đã bị cây thương lấy đi mạng nhỏ rồi.
Nguy Nguyệt Yến nhướng mày, nhìn chằm chằm Lý Ngang sau đó mới hừ lạnh một tiếng, tầm mặt di chuyển nhìn về phía cỗ quan tài Bạch Sát vẫn luôn im ắng không một tiếng động.
Nhìn thấy mối bất hòa không rõ giữa hai người, trong đầu Vệ Lăng Lam lập tức nảy ra chân tướng của câu chuyện xưa.
Ma chủ thứ mười ba của Ảnh Đồ Quật, Ngu Tranh Hài phỏng chừng là có chuyện tình cảm cũ với Nguy Nguyệt Yến.
Sau khi tình cảm tan vỡ, hai bên vẫn luôn không gặp nhau, mãi cho đến nhiệm vụ lần này, trời xui đất khiến khiến cho hai người gặp lại nhau.
Ngu Tranh Hài có thể cảm thấy hổ thẹn với Nguy Nguyệt Yến, trên đường vẫn luôn ẩn nấu không xuất hiện, hộ tống mọi người trong màn sương.
Sau khi Hồng Sát xuất hiện, thấy Nguy Nguyệt Yến đang gặp nguy hiểm, Nguy Tranh Hài rốt cuộc không còn cách nào ngoảnh mặt làm thinh được nữa, cho nên ra tay tàn độc với Hồng Sát, anh hùng cứu mỹ nhân, lấy lòng được người đẹp.
Vệ Lăng Lam sau khi tưởng tượng ra toàn bộ câu chuyện cũ thì lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, người tên Ngu Tranh Hài vừa ra tay đã đánh cho Hồng Sát tàn phế chắc chắn hắn còn mạnh hơn Nguy Nguyệt Yến rất nhiều.
Quá tuyệt.
Có hai vị đại thần ở đây, chẳng phải mức độ an toàn của nhiệm vụ này sẽ trực tiếp tăng vọt sao?
Vấn đề duy nhất là …Hai vị này dường như đang ở trong trạng thái không bình thường…
Suy nghĩ của Vệ Lăng Lam quay lại thấy Lý Ngang đang chống thương xuống đất, dùng một chân đá hòn đá lớn, trông như đá bóng vậy, hòn đá bay thẳng về phía quan tài của Bạch Sát.
Hòn đá này chứa đầy năng lượng gợn sóng, đám ma quỷ ven đường bị chạm trúng sẽ bị thương hoặc chết, một đường cuốn theo cơn gió lớn bụi bặm, đập thẳng vào quan tài bằng gỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận