Người Chơi Hung Mãnh

Chương 578: Sở thú

Còn những trường hợp khác nữa, chẳng hạn, khi mọi người đang đi dã ngoại nấu cơm ở vùng ngoại ô, hắn lại dùng dao có sẵn ở đó để lên núi săn thỏ rừng;
Vào một ngày tuyết rơi nào đó, trên sân chơi đột nhiên xuất hiện một bức tượng Mười tám vị La Hán của Thiếu Lâm Tự được đắp bằng tuyết vô cùng tinh xảo...
Danh tiếng của tên quái nhân này trong trường trung học Thực Nghiệm rất vang dội, ngay cả những học sinh trung học mới nhập học từ các trường khác cũng đã nghe thấy rất nhiều sự tình vang dội chưa biết thật hư.
Cảm giác này cũng không khác truyền thuyết đô thị là bao.
Tốt...
So với lúc trước không có kiêng kỵ gì, Lý Ngang bây giờ, người đã trở thành một người chơi sát tràng, thực ra đã yên lặng hơn rất nhiều, nói theo lời của hắn là” người già rồi, không nhấc nổi đao nữa”.
Tóm lại, Vương Tùng San, người thường xuyên xuất hiện cùng hắn ta, cũng bị gán cho cái mác là "chơi với những kẻ lập dị".
Nhưng mà nhân duyên của lớp trưởng đại nhân vẫn luôn rất tốt, vẫn có rất nhiều bạn gái thân thiết.
Không đáng buồn như Lý Ngang.
Danh bạ trong điện thoại di động trống trơn, chỉ có những người quen lúc trước từng đi làm, cùng với những ông cụ đồng đội người chơi đã từng gặp mặt.
Bạn bè của Lý Ngang luôn luôn rất ít, đến bây giờ cũng chỉ có một người là Vương Tùng San.
Nghĩ đến đây, trong nội tâm của lớp trưởng bỗng dưng dịu xuống không thể giải thích được, đành phải giả bộ thờ ơ rồi bĩu môi hỏi:
- Vậy, cuối tuần cậu có rảnh không?
Lý Ngang mở to mắt, áp sát về phía trước, dán người vào lớp trưởng nhỏ giọng hỏi,
- Sao vậy ? Tìm tớ hẹn hò sao?
- Mẹ nó, cậu dựa sát vào như vậy làm gì?
Vương Tùng San hoảng hốt, vịn bàn hơi cong eo về phía sau, trên mặt có cảm giác nóng rực,
- Không phải hẹn hò! Chỉ là cùng tớ đi dạo chơi thôi!
- Tất cả các lịch trình hoạt động sẽ do tớ thu xếp!
- A!
Vẻ mặt của Lý Ngang chợt xụ xuống, ủ rũ phàn nàn:
- Vừa nãy tớ đã nghĩ ra cả trăm ý tưởng hẹn hò tuyệt vời, cậu thật sự không định áp dụng một chút sao?
- Áp dụng?
Vương Tùng San ngồi thẳng lên, giả bộ mình không có đỏ mặt chút nào, cười lạnh nói:
- Đừng tưởng rằng tớ đã quên mất 'ý tưởng tốt' trước đây của cậu.
- Nói là dẫn tớ đi chơi, nhưng kết quả là cậu lại đưa tôi đến Tòa án Trung cấp, mang theo thẻ căn cước, nghe phiên tòa xử án tử hình!
- Mẹ nó! Nam sinh bình thường nào lại đưa nữ sinh đến nơi đó? !
- Chẳng lẽ cậu không cảm thấy việc đó rất có ý nghĩa giáo dục sao?!
Lý Ngang dựa vào lý lẽ biện luận nói:
- Chọn một ngày trời trong gió nhẹ, chim hót hoa nở.
- Dẫn đối tượng hẹn hò đến Tòa án Trung cấp để xem một quá trình xét xử vụ án hình sự với nhiều nội dung phong phú, những khúc quanh co, cùng hồi hộp với quá trình xét xử, học tập kiến thức pháp luật, cảm nhận lẽ công bằng!
- Làm một thanh niên 5 tốt trong thời đại mới!
- Tớ hoàn toàn không thấy như vậy, cám ơn.
Vương Tùng San trợn tròn mắt, cầm cặp sách, vươn tay vỗ vai Lý Ngang.
- Quyết định như vậy đi. Hẹn gặp lại vào tám giờ sáng mai. Nếu cậu dám thất hẹn, tớ sẽ ... hừ hừ.
Nói xong, lớp trưởng bỗng nhiên quay đầu, hất vào mặt Lý Ngang chùm tóc đuôi ngựa còn mùi dầu gội.
Khỏi nói, thật sự là rất thơm.
Sáng thứ bảy, tại sở thú của thành phố Ân.
Lý Ngang mặt mũi tràn đầy hai chữ lười biếng, một tay cầm tay lái xe đạp, một tay bấm điện thoại di động, chậm rãi đạp xe dọc theo ven đường.
- Ở đây!
Giọng Vương Tùng San vang lên, Lý Ngang vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy lớp trưởng đang mặc áo len màu be, váy hoa đứng cách đó không xa vẫy tay với mình.
Lý Ngang đạp xe đi tới, chậm rãi dừng lại,
- Chờ lâu rồi sao?
- Vừa mới tới, chị họ chở tôi tới đây.
Vương Tùng San nhìn từ trên xuống dưới Lý Ngang đang mặc áo khoác dài màu đen, áo len cổ lọ màu trắng, quần jean và giày trắng, vừa cười vừa nói:
- Tại sao lại cảm thấy cậu ăn mặc rất khác so với trước kia nha.
- Trước đây, cậu luôn chỉ mặc cái áo lông đơn sắc mùa đông khó coi, cùng với quần jean xanh vạn năm không bao giờ thay đổi.
- Hôm nay tại sao lại thay đổi quần áo,
- Nói đi! Có phải cậu đã nhờ một bạn gái trên mạng nào đó giúp cậu bày mưu tính kế đúng không ?!
- A?
Lý Ngang gãi gãi đầu,
- Tôi cũng không phải là diễn viên chính trong Riman, từ đầu đến cuối chỉ mặc một bộ quần áo. Con trai lớn lên luôn biến hóa mười tám kiểu, Tỉnh lại trở nên đẹp trai chút là chuyện bình thường nha.
Lớp trưởng nghiêng đầu, nghĩ đến tính cách của Lý Ngang, tuyệt đối không thể tham gia hẹn hò trên mạng, vì vậy liền vươn tay ra, vui vẻ vỗ vỗ lên vai hắn.
- Chàng trai trẻ làm rất tốt. Sau này cứ tiếp tục giữ vững như vậy nha.
Chậc chậc chậc.
Tiếng tặc lưỡi chua chát của Sài đại tiểu thư vang lên trong cơ thể Lý Ngang,
Lý Ngang chỉ giả vờ như không nghe thấy.
Bộ đồ hôm nay thực ra là của Sài Thúy Kiều, nghe nói hắn sắp đi hẹn hò nên đã cố ý sắp xếp cho hắn.
Ngoài ra, Sài Sài còn lấy cái chết ra ép, quấn quýt Lý Ngang phải đưa cô cùng ra ngoài, tuyên bố cái gì mà,
- Ta là một Si Mị, ta ở nhà một mình rất là sợ hãi, luôn cảm thấy có cái gì đó bẩn thỉu.
Hừm ... Tuy rằng không biết một tên Si Mị đã hóa thành khúc củi mục như cô ta thì sợ cái gì, nhưng mà Lý Ngang vẫn quyết định dẫn cô cùng đi ra ngoài, coi như là đi dạo một vòng vậy.
Sau khi lớp trưởng khen ngợi việc khai khiếu của Lý Ngang xong thì xoa xoa lòng bàn tay, rồi kéo Lý Ngang dùng vé điện tử cùng đi qua cổng vườn thú.
Mùa đông của thành phố Ân năm nay lạnh hơn năm trước,
Nhưng bây giờ là cuối tuần, vẫn có nhiều khách du lịch đến công viên, hoặc đưa người yêu, hoặc kéo cả gia đình, hoặc đi du lịch theo nhóm, tràn đầy sức sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận