Người Chơi Hung Mãnh

Chương 127: Nói sớm

Đủ để đánh lừa hệ thống nhận dạng khuôn mặt trong hệ thống giám sát, cho dù đưa cảnh sát Vương Tùng San hay Vương Phong Niên qua thì cũng khó mà phát hiện ra hắn là Lý Ngang.
Tất nhiên, cách nói chuyện sẽ không thay đổi…
Đi bộ trên đường, Lý Ngang đi ngang qua một công viên dân sinh, lòng đầy căm phẫn nói:
- Thời tiết trở lạnh, bọn mặt người dạ thú lại có thể ngang nhiên chạy trên đường phố, phơi bày bộ phận cơ thể dưới phố, và đi tiểu trước mặt mọi người.
Sài Thúy Kiều nôn ọe nói:
- Cái gì mà mặt người dạ thú, đây chẳng qua là một đám chó mặc quần áo được các ông cụ và bà cụ dắt về nuôi.
Lý Ngang líu lưỡi nói:
- Chà, thanh niên này đang thực hiện các hành động chống lại con người, thực sự là vô nhân tính.
Sài Thúy Kiều liếc mắt nhìn nói:
- Anh gọi các động tác nhảy múa dựng ngược trên đường phố là phản nhân loại... Vậy đúng là phản nhân loại rồi.
Lý Ngang nhìn đám người trên quảng trường trung tâm của công viên, tức giận nói:
- Tuổi còn nhỏ vậy mà đã mắc bệnh ấu dâm, thật là khiến người ta kinh tởm.
Sài Thúy Kiều không biết nói gì cho phải:
- Nhóm học sinh tiểu học chỉ đang chụp ảnh tự sướng mà thôi, chúng nó tự luyến cũng gọi là ấu dâm à ...
Lý Ngang nhìn một người phía xa, nhíu mày, tức giận mà thấp giọng quát mắng:
- Lũ cẩu tặc không biết xấu hổ, nhiệt độ mày quệt vào ngựa mày thì sao.
Sài Thúy Kiều phàn nàn vô cùng yếu ớt:
- Đó chỉ là một đứa trẻ ôm mẹ vì lạnh mà thôi! Thần mẹ nó cái gì mà nhiệt độ quệt ngựa.
Ở cùng với Lý Ngang, giá trị lý tính khảo nghiệm đặc biệt về sinh mệnh cá thể của những người có trí tuệ cao, và nếu không cẩn thận sẽ bị choáng váng đầu óc bởi những dục vọng mãnh liệt.
Dù sao, Sài Thúy Kiều cảm thấy bản thân ở cùng Lý Ngang sớm chiều, sự nhẫn nại đã cao hơn rất nhiều.
Một người một quỷ rời khỏi Công viên dân sinh, chọn những con đường chật hẹp và hẻo lánh có điểm mù, tránh khỏi camera giám sát, đi chậm về phía tiểu khu Vạn Hòa.
Dù sao thì cũng ra khỏi nhà rồi, nên cũng không ngại đi thêm vài vòng nữa ở thành phố Ân, nhỡ đâu có thể kích hoạt nhiệm vụ thông thường nào đó, thì cũng là rất tốt.
Đáng tiếc, trên đường đi gió êm sóng lặng, không có bất kỳ gợn sóng nào.
Lý Ngang thất vọng đi đến một ngã tư không có người nào và nhìn thấy một bà cụ tóc trắng xõa ra, tập tễnh đi ở ven đường, mang theo một cái túi vải đi chậm về phía đèn giao thông.
Lý Ngang phập phồng cánh mũi, hắn ngửi thấy ba mùi.
Mùi thứ nhất là mùi nấm mốc của quần áo cũ.
Thứ hai là mùi hôi đặc trưng của người già do không tiện giặt giũ.
Thứ ba .... là mùi máu thịt tươi.
Ngay khi Lý Ngang tập trung ánh mắt vào trên người bà lão, bên tai vang lên âm thanh cảnh báo của hệ thống máy móc lạnh lẽo.
[Điều kiện kích hoạt nhiệm vụ đã được đáp ứng].
[Loại nhiệm vụ: Nhiệm vụ thông thường].
[Tên nhiệm vụ: Múa rối bóng].
[Mục tiêu nhiệm vụ: Tiêu diệt linh thể rối bóng].
[Giới hạn thời gian thực hiện nhiệm vụ: 30 phút].
[Phần thưởng nhiệm vụ một: tăng 100 kinh nghiệm].
[Phần thưởng nhiệm vụ hai: 100 G-coin].
[Trừng phạt nhiệm vụ thất bại: Không].
Lý Ngang liếc nhìn bà lão một cách thản nhiên, đưa mắt nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai xung quanh, liền nghiêng người nhiệt tình hỏi:
- Bà lão, bà muốn sang đường sao?
Bà lão liếc hắn một cái, nắm chặt túi vải trong tay, cổ họng nuốt xuống, cúi đầu làm ra vẻ như không nghe thấy.
Bà ta đã ăn no rồi.
Lý Ngang tiến lại gần và hét vào mặt bà lão:
- Bà ơi, bà định sang đường à?!
Tiếng quát của hắn cực kỳ lớn, bà lão ngẩng đầu lên, trong lòng nổi lên một tia khó chịu, nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười ngốc nghếch và hiền lành:
- Hả? Cậu nhóc, cháu muốn đỡ ta qua đường?
- Vâng! Cháu thích giúp người làm niềm vui !
Lý Ngang mặt mày hớn hở, hắn chủ động nắm lấy lòng bàn tay của bà lão, khi đèn xanh bật sáng, hắn dìu bà đi trên vạch ngang qua đường.
- Bọn trẻ bây giờ á, rất ít người tốt như cháu.
Bà lão giả vờ thần trí có chút lạc hậu, liên miên nói:
- Cậu nhóc cháu thật tốt bụng.
- Ài, bà đừng vội khen cháu.
Lý Ngang đỡ bà cụ đi tới giữa vạch qua đường thì rút tay ra, cười híp mắt nói:
- Bà nên giải quyết chuyện tiền nong trước đã.
Bà lão sững sờ:
- Tiền gì?
Lý Ngang nói một cách tự nhiên:
- Tiền trả cháu giúp bà qua đường? Bà không nghĩ là cháu đã sẽ giúp bà mà không có tiền chứ? Ưu đãi bà 5 tệ.
Bà lão sắc mặt co lại:
- Cậu nhóc, hình như ta không chủ động yêu cầu cháu đỡ ta.
- Vậy là bà không muốn trả lộ phí?
Lý Ngang sắc mặt trầm xuống, một tay ôm chặt lấy bà cụ, đem kẹp dưới nách, hắn bước đi như bay, lao về phía cuối con đường ngang chỗ hai người vừa đứng.
Pằng.
Lý Ngang đặt bà lão mặt đang sững sờ xuống mặt đất, lắc đầu nói:
- Nghèo quá, lần sau không có tiền thì nói sớm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận