Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1438: Tiếp sức (1)

Nữ điều tra viên nằm rạp trên mặt đất, dường như nàng có thể ngửi thấy mùi tia sáng đốt cháy không khí hệt như mùi hương kỳ lạ của ôzôn. Ngày hôm nay, rất nhiều người sẽ chết trong tay Brown Murphy.
Lý Ngang tựa như nhìn thấu được những suy nghĩ trong đầu nàng, bèn bổ sung thêm: “Nói chính xác thì giờ phút này người đang ở trong thế giới dữ liệu không phải là ta. Ta không hề mô phỏng và tạo ra một bản thân khác trong thế giới dữ liệu, mà là cài một chương trình mới thay thế cho Người Gửi Thư - một chương trình không hề có ký ức về cuộc đời của ta, chỉ có sứ mệnh cơ bản mà ta đã ban cho nó cũng như quan điểm, cách thức và phương pháp nhìn nhận sự vật của ta. Nó không phải ta, nhưng lại sở hữu cách thức tư duy của ta, là phần mở rộng và tiếp nối của ta. Theo một cách nào đó, nó càng giống… cái bóng của ta hơn.”
Lý Ngang cân nhắc một lúc, đưa ra phán đoán rồi nói: “Ta cũng không biết nó có được coi là một chương trình Turing hay không, thế nhưng ta sẽ không đặt tên cho nó giống như con người ta sẽ không bao giờ đặt tên cho cái bóng của mình. Nói tóm tại, theo thời gian, nó sẽ càng ngày càng lớn mạnh hơn, thông minh hơn. Một phần hạn chế của hệ thống mạng sẽ được gỡ bỏ, các hệ thống quân sự rải rác khắp nơi trên thế giới cũng sẽ khôi phục năng lực hành động tự chủ. Tuy nhiên, chỉ cần tia laser bắn đủ nhanh, cái chết sẽ không đuổi kịp được ta. Bất kể là máy bay chiến đấu hay là tên lửa đạn đạo thì đều không thể thoát khỏi định vị của tia laser…”
Trong khi nói chuyện, một vài người hàng xóm trong khu dân cư quanh đây cũng đồng loạt rời khỏi nhà của bọn họ trong sự sợ hãi khi nhìn thấy những chùm tia laser vừa mới rơi xuống, lúc này đang đứng trên bãi cỏ với gậy bóng chày hay gậy đánh golf trong tay.
Từ góc nhìn của mình, nữ điều tra viên có thể thấy được những người dân này đã lo lắng thảo luận với nhau. Ting ting ting…Điện thoại di động của tất cả mọi người rung lên, hiển thị thông báo tin nhắn.
Nội dung tin nhắn nói với bọn họ rằng khu vực này đang bị đe dọa bởi bom đạn tên lửa và đã bị đội quân phong tỏa, đồng thời yêu cầu bọn họ lập tức rời khỏi nơi này, đến địa điểm được chỉ định trong thành phố.
Lý Ngang đưa mắt nhìn những người hàng xóm đang hoảng sợ cuống quýt phóng ô tô mang theo người thân rời khỏi nơi này, sau đó quay người bước vào trong nhà, đóng cửa lại, dựa vào khung cửa rồi nói:
“Chương trình mới này, bất kể các ngươi gọi nó là gì, nó đều sẽ ưu tiên bảo vệ sự an toàn của ta. Toàn bộ khu vực ngoại ô Los Angeles sẽ bị phong tỏa bởi vũ khí laser. Sau khi phong tỏa xong, bất kỳ đối tượng nào cố gắng tiến vào khu vực này mà không được sự cho phép đều sẽ bị tấn công bởi laser. Phạm vi phong tỏa sẽ là giới hạn tầm bắn của vũ khí cầm tay cá nhân hiện tại - dù là vũ khí nhiệt áp hay là khí độc.”
Lý Ngang liếc nhìn sắc mặt đột nhiên thay đổi của nữ điều tra viên, sau đó bình tĩnh nói:
“Là nhân chứng, các ngươi sẽ không chết. Lát sau sẽ có xe giao thức ăn nhanh do trí tuệ nhân tạo điều khiển tới đưa các ngươi rời khỏi khu vực này. Mà ta, sẽ một mình ở trong thần quốc này, hay nói cách khác là tử vực, cô độc cho đến chết, sống sót dựa vào hoa màu do bản thân trồng, cho đến cuối cuộc đời này. Đây là cái giá mà ta phải trả.”
Nữ điều tra viên đau đớn mà yếu ớt lẩm bẩm:
“Ngươi thật sự điên rồi…”
“Điên rồi? Có lẽ vậy.”
Lý Ngang thở dài, nói:
“Dù có là thần, cũng phải bị trói buộc. Nếu như không có trói buộc, ắt phải đặt ra quy tắc cho riêng mình. Nếu không sẽ tự diệt vong trong sự bành trướng vô hạn của dục vọng. Rất công bằng.”
Xoẹt…Cơn mưa laser thứ hai lại giáng xuống thế giới này. Một chiếc tàu chiến trên vùng biển phía tây Los Angeles đã trúng đạn trực diện vào kho đạn dược, tiếng nổ vang vọng khắp thành phố. Nhóm người hàng xóm trong khu dân cư đang chất những món đồ có giá trị lên xe bỗng giật nảy mình, nỗi sợ hãi bị thống trị bởi một cuộc chiến tranh hạt nhân trong thời Chiến tranh Lạnh lại một lần nữa bủa vây trong tâm trí của những người trung niên và cao tuổi này. Mặc dù người trẻ tuổi và trẻ em không biết chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng khi nhìn thấy những chùm tia sáng dày đặc như mưa rơi xuống phía chân trời, bọn họ đều có thể mơ hồ cảm nhận được thế giới này đang diễn ra một loại thay đổi sâu sắc nào đó.
Những chiếc xe ô tô bên phía nhà hàng xóm nổ máy, nữ điều tra viên cắn chặt môi khi nghe thấy tiếng lốp xe ma sát với mặt đường. Nàng muốn hét lên, để những người dân thường bên ngoài biết được rằng, thủ phạm khơi mào cuộc chiến này đang đứng ngay trước mặt họ. Thế nhưng điều này chẳng mang lại ý nghĩa gì, sẽ chỉ tăng thêm thương vong mà thôi. Mưa laser không ngừng trút xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận