Người Chơi Hung Mãnh

Chương 750: Giai đoạn đầu

- Xem đi.
Tống Kiệt xoay người lại, bình tĩnh nói:
- Ta đã nói là không có sao đâu mà.
Ngươi là trẻ con sao? Ấu trĩ như vậy.
Giáo chúng Bạch Liên nhất thời không nói nên lời.
"Phù".
Lão giả lông mày trắng chậm rãi thở ra một hơi khí bẩn, từ trên đất đứng lên,
Trong tay cầm một cây bút lông vừa nãy đến giờ vẫn là ông ấy để lại kí hiệu ở dọc đường, phòng ngừa quên mất hướng để quay lại đường hầm cũ,
- Thiếu chủ, chúng ta đã đi dưới đất khoảng nửa canh giờ rồi, vẫn chưa tìm được đường ra,
Lão giả lông mày trắng cau mày nói:
- Chi bằng phái ra vài người có năng lực quay lại đường cũ, nhìn xem Vũ Đức Vệ có đuổi theo hay không,
Những người khác thì đóng quân ở nơi này tạm nghỉ một lát, khôi phục khí lực.
- Ồ.
Công Dương Hãn nhìn vào mắt Tống Kiệt,
- Tống đà chủ, ngươi thấy thế nào?
Tống Kiệt gật đầu, nói:
- Trong nhất thời Đề Kỵ của Võ Đức Vệ hẳn là không thể đuổi kịp, có thể để cho các huynh đệ nghỉ ngơi một chút.
Thuộc hạ còn có một bộ cờ tướng, nếu ngài nhàn rỗi không có việc gì làm có thể chơi vài ván.
Dứt lời, hắn thật sự từ trong lồng ngực lấy ra một bộ cờ tường.
Hắn quơ quơ bàn cờ trước mặt Công Dương Hãn giống như là đang khoe khoang vậy, rồi dùng ngón tay gõ lên bàn cờ bằng sắt,
- Bàn cờ này của thuộc hạ là dùng sắt tinh luyện tạo ra,
Khi rảnh rỗi thì có thể lấy ra chơi cùng người khác mọi lúc mọi nơi,
Khi giao chiến có thể nhét bàn cờ ở trước ngực, làm giáp bảo vệ, chống đỡ đao thương kiếm kích tấn công.
Khi cần thiết, còn có thể mở bốn ống sắt gắn ở dưới đáy bàn cờ ra, dùng làm ghế đẩu.
Có thể nói nó là một món đạo cụ đa chức năng cần phải mang theo khi đi ra ngoài.
Mí mắt của Công Dương Hãn vừa giật, chợt nghe Hiểu Thư Sinh ở bên cạnh nói thêm vài câu:
- Thiếu chủ có điều không biết, đừng nhìn Tống đà chủ bọn ta bề ngoài thật thà chất phác,
Thật ra lại là người có suy nghĩ tinh tế, thông minh khéo léo,
Từ nhỏ ước của ngài ấy, chính là có thể trở thành một nhà khoa học như Tống Ứng Tinh, Tống Trường Canh,
Tổng kết những sáng tạo nông nghiệp và thủ công đã xuất hiện hàng nghìn năm của Trung Nguyên rộng lớn,
Từ máy móc, ngói, gốm sứ, đồ sắt,
Đến đèn cầy, giấy, phòng và trị bệnh, trồng trọt,
Ghi chép lại công nghệ chế tạo, sửa cũ thành mới, cải tiến kỹ thuật, thăng cấp công nghiệp, chỉnh sửa và sắp xếp tất cả kiến thức lại thành sách, in ấn miễn phí rồi phổ biến nó đến tất cả các nơi của Trung Nguyên,
Khiến cho quần chúng nhân dân đều có thể nắm vững kỹ thuật, tự chủ gây dựng sự nghiệp, tự nuôi sống chính mình.
Bàn cờ sắt đa chức năng này, chính là do nhà phát minh như Tống đà chủ đây, lúc nhàn rỗi dư thời gian thì tiện tay làm ra.
Tống Kiệt vội vàng khoát tay, cười thật thà nói:
- Đừng nói bậy, Tống mỗ chỉ là trong lúc rảnh rỗi thích mày mò làm vài món đồ chơi mà thôi, còn lâu mới xứng gọi là nhà phát minh.
- Tống đà chủ cần gì phải khiêm tốn?
Hiểu Thư Sinh lắc đầu, chắp tay nói với Công Dương Hãn:
- Thiếu chủ, thật ra Tống đà chủ còn tự mình chế tạo một số lượng lớn phát minh, muốn đợi thời cơ thích hợp, sẽ mang chúng ra bán,
Có thể kiếm được tiền vốn để in ấn sách của ngài ấy,
Cũng có thể kiếm được một khoản tiền lớn cho Bạch Liên thánh giáo chúng ta.
Thật sự Công Dương Hãn không hề muốn mở miệng tiếp lời, nhưng mà hai mắt Tống Kiệt trừng lớn, nhìn chằm chằm vào hắn không hề di chuyển, nên hắn đành phải hỏi:
- Vậy xin hỏi Tống đà chủ có những phát minh gì?
- Nếu thiếu chủ đã thành tâm muốn biết, ta đây cũng sẵn lòng trả lời.
Tống Kiệt khiêm tốn nói:
- Cổ ngữ có câu, tóc da trên thân thể, là cha mẹ ban cho. Thiên hạ bách tính thường dùng nước trong, hoặc dùng xà phòng, lá cây dâm bụt để gội đầu.
Nhưng mà thời gian gội đầu quá dài, thật sự dễ mắc phong hàn cảm mạo.
Nên tại hạ đã phát minh ra một loại máy gội đầu tự động, hình dáng tổng thể là một cái xô có giá đỡ bằng sắt thẳng đứng,
Lúc gội đầu, có thể trói ngược người vào giá đỡ bằng sắt, chỉ để phần đầu nhúng vào nước,
Giá sắt được nối với một cái guồng nước, chỉ cần để con lừa kéo guồng nước, là có thể khiến cho giá sắt tự động xoay tròn,
Người gội đầu sẽ bị giá sắt lôi kéo, toàn bộ người với đầu, đều sẽ xoay thật nhanh trong thùng nước, như vậy có thể gội đầu cấp tốc.
Thiếu chủ cảm thấy, phát minh này có tiềm lực để mang đi bán hay không?
Công Dương Hãn nhắm mắt lại tưởng tượng hình ảnh của máy gội đầu, trực tiếp liệt nó vào một trong những dụng cụ tra tấn của nhân loại.
Nhưng nghĩ đến trước mắt vẫn cần dựa vào Tống Kiệt, đành phải cố gắng đến cùng mà nói:
- Cũng tốt lắm.
- Vậy Thiếu chủ có suy nghĩ đầu và tư liên minh với ta không?
Tống Kiệt nhiệt tình nói:
- Giai đoạn đầu chỉ cần bỏ ra ba ngàn xâu tiền, thì có thể thuê thợ rèn, tạo ra đợt sản phẩm tiên rồi đưa vào sử dụng, tiền tài thu hoạch được Tống mỗ chấp nhận chia ra chín phần.
À, ngươi thấy vui là được rồi.
Bây giờ Công Dương Hãn chỉ muốn thoát khỏi lòng đất, bất đắc dĩ gật đầu đồng ý:
- Sau khi ra ngoài, thì đến tiền trang nhận tiền đi.
- Thiếu chủ quả là hào phóng!
Tống Kiệt khen ngợi một tiếng, còn nịnh nọt nói:
- Từ nay về sau, sơn là núi, hà là sông, đụng đến Thiếu chủ của ta thì xong đời,
Nam nhân của ta, vua của ta, nam nhân của ta là vua trong những vị vua.
Vạn trượng lầu cao xây trên đất bằng, huy hoàng chỉ có thể dựa vào bản thân!
Rốt cuộc ngươi học được những lời này từ đâu vậy? Trước đây thấy ngươi cũng bình thường lắm mà?
Bạn cần đăng nhập để bình luận