Người Chơi Hung Mãnh

Chương 215: Thị giác tốt như cá

Hơn nữa Lý Ngang còn nghi ngờ, người ở trên lưng con bướm trắng không chỉ dùng để hô hấp, mà còn có thể dùng tiếng kêu cứu của hắn để thu hút con người dâng đến tận cửa...
Thị giác tốt như cá vậy.
Lý Ngang ngừng một lúc rồi nói:
- Cứ cho là cảnh tượng hoang tàn ở đây là do chiến tranh hạt nhân gây ra đi.
- Chu kỳ bán rã của các nguyên tố phóng xạ trong một vụ nổ hạt nhân ngắn nhất là 8 ngày và dài nhất là đến 30 năm.
- Như vậy thời gian cũng không thể đủ dài để phát sinh đột biến.
- Vậy mà loại sinh vật này lại có thể nhanh chóng tiến hóa và hoàn thiện dạng hack hệ thống hô hấp thế này.
Nói tóm lại, chu kỳ bán rã của các nguyên tố phóng xạ trong một vụ nổ hạt nhân quá ngắn, mà khả năng hack hệ thống hô hấp của bướm trắng này lại hoàn thiện đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Đúng lúc đó, Kỵ Sĩ Hoàng Hôn cũng bổ sung:
- Nếu như là nổ bom nhiệt hạch Tri-phase, cũng có khả năng gây ra ô nhiễm phóng xạ quy mô lớn và lâu dài, đủ thời gian để phát sinh đột biến.
- Thế nhưng giả thiết này lại không phù hợp với cảnh tượng thực vật sum xuê trên đường phố.
Vạn Lý Phong Đao nghĩ một lát rồi tổng kết lại:
- Nói cách khác, thành phố ở dưới chân chúng ta rất có khả năng đã từng trải qua một vụ nhưng lại không nghiêm trọng như nổ hạt nhân.
- Còn sinh vật biến dị không phải là hậu quả của phóng xạ, mà là thứ đã từng trải qua sự điều chỉnh và cải tạo của con người?
- Chính là như vậy.
Lý Ngang gật đầu, trong ánh mắt thể hiện ý "Quả nhiên nhiều ngày không gặp lại, thằng cu này lại khiến tôi nhìn với con mắt khác đấy".
Vạn Lý Phong Đao bĩu môi hơi khó chịu, không hiểu sao hắn cứ có cảm giác Lý Ngang đang giễu cợt mình.
Kỵ Sĩ Hoàng Hôn trầm giọng nói:
- Xét theo ba cái mục tiêu nhiệm vụ, chúng ta có thể cho rằng sinh vật đột biến này là sản phẩm của Công ty Thiên Bình.
- Nếu đúng như vậy, thì trình độ công nghệ kỹ thuật về sự sống của công ty Thiên Bình đã vượt qua cả thế giới thực của chúng ta rồi.
Đây mới là câu nói quan trọng nhất.
So với vũ khí và thiết bị, trang bị kỹ thuật đầy đủ và hệ thống kiến thức đỉnh cao trong thế giới kịch bản, chắc chắn càng có giá trị hơn nhiều.
Tri thức là sức mạnh, tri thức là tài nguyên, những giá trị tiềm tàng chưa rõ của công ty Thiên Bình, rõ ràng đã vượt qua cả sự mong đợi của ba tên người chơi này.
Nhưng cơ hội cũng đi kèm với nguy hiểm, công ty Thiên Bình có thể tạo ra được loại sinh vật biến dị khéo léo vượt trội như thế này, liệu còn có thể chế tạo được quái vật còn mạnh mẽ hơn nữa không...
Vạn Lý Phong Đao nhìn thi thể nửa người nửa bướm này, sắc mặt khá khó coi.
- Không có ý muốn thêm phiền, nhưng thứ sinh vật này cũng có thể là tự mình đột biến gien mà ra đấy.
Lý Ngang an ủi:
- Thế giới của chúng ta còn có quỷ và cương thi cơ mà, nói không chừng thế giới này còn thiết lập ra cả "Sinh vật đột biến gien tốc độ cao" nữa.
- Ví dụ như một cặp vợ chồng da trắng, sau khi quen biết và tìm hiểu nhau ở trường học, có thể sẽ sinh ra một đứa trẻ da đen gì đó...
Lý Ngang lấy áo mưa ra, gói con người bướm vào bên trong, để vào cột ba lô.
Hai người đồng đội cũng không có ý kiến gì, dù sao thì thứ đồ chơi này cũng là chiến lợi phẩm của Lý Ngang, hơn nữa chỉ sợ là ở kịch bản phía sau còn có loại quái vật giống như vậy nữa.
Ba người xuống đại sảnh của khách sạn, theo một cái bản đồ ở trên tạp chí, đi ra ngoài đường.
Tòa cao ốc chọc trời được xây bằng xi măng cốt thép, bị dính màu xanh biếc loang lổ, vô số cây nhỏ mọc ra từ khe nứt trên tường, chầm chậm mà vững chắc xốc xi măng lên.
Mặt đường xi măng vốn nên bằng phẳng sạch sẽ, cũng có cây cối cỏ dại mọc rậm rạp, một con thỏ màu nâu xám nhảy băng qua đường phố, rồi biến mất ở trong lùm cây chỗ cửa hàng cho thuê băng đĩa.
Có rất nhiều xe đỗ bên đường, sớm đã bị hư hỏng rỉ sét, một đám chó hoang trông bẩn bẩn đi qua trước mặt đám người Lý Ngang.
Một trong những con chó lớn trông giống như một chú chó chăn cừu Đức đã nhảy lên nóc ô tô, nhìn về phía đám Lý Ngang không chút lo sợ, bắt đầu sủa loạn lên.
- Chó ở đâu ra vậy?
Người chưa từng để bị thiệt như Lý Ngang cũng gầm lên một tiếng với chúng.
Hắn xoay người tiện tay nhặt một tảng đá lên, ném thẳng vào đầu con chó.
Con chó dại kia kêu một tiếng thảm thiết rồi ngã khỏi đỉnh xe, đàn chó phía sau cũng chạy tản đi như chim.
Lý Ngang xung phong đi qua đường trước, nhặt con chó lớn đang bất tỉnh trên mặt đất lên.
Khác với dự đoán của Vạn Lý Phong Đao, Lý Ngang chỉ dùng một cây gậy tùy ý nhặt được, mới kiểm tra qua tình hình của con chó đang hôn mê kia đã vứt nó lại bên đường.
Hắn để ý đến ánh mắt của Vạn Lý Phong Đao, thờ ơ nói:
- Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tin nổi vậy?
Vạn Lý Phong Đao xấu hổ ho khan một tiếng:
- Tôi còn nghĩ anh định lấy dao mổ bụng con chó ra, rồi làm một nồi lẩu thịt chó ngay ở đây.
- Anh đùng có nói xấu tôi, tôi là một người tốt chính hiệu đấy!
- Tôi không những không ăn động vật, mà ngay cả thực vật, nấm, không khí, nước chứa vi khuẩn cũng không nỡ ăn đấy!
Lý Ngang nói lớn vẻ vô cùng chính nghĩa:
- Thời gian rảnh rỗi tôi còn đi phóng sinh cho nhện, chuột, rắn độc, nước suối, nước thải sinh hoạt, khí độc công nghiệp, cả mấy cái chất thải phóng xạ hạt nhân linh tinh nữa.
- Đặc biệt nhất là phóng sinh cá, tôi sẽ túm đuôi con cá thả qua thả lại trong nước, một phút phóng sinh đến ba mươi lần, không ngừng tích lũy phúc đức.
- Ngay cả Bồ Tát còn yêu thích tôi, báo mộng cho tôi tới diễn bộ phim “Tây du kí” hợp tác giữa Trung Quốc và Mỹ sắp khai máy nửa cuối năm nay, đóng vai Mỹ Hầu Vương giả đấy.
- Còn về lí do tại sao lại là giả, bởi vì trong lòng người trên toàn thế giới này chỉ có một Mỹ Hầu Vương thật thôi.
Cái tên ngoan cố này vẫn phải nói linh tinh vài lần mới đủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận