Người Chơi Hung Mãnh

Chương 755: Hơi giống

Giáo chúng Bạch Liên cảm thấy kinh ngạc, lại thấy Kiêu Phúc Mãng sải bước tiến lên phía trước, sau khi quan sát một lúc, gật đầu nói:
- Đúng là hơi giống,
Lúc trước là vì đứa trẻ đó có vài nét giống với nàng, nên mới nhận nuôi nó.
Nhưng mà con trai của chúng ta ngoan ngoãn hiểu chuyện, bây giờ vẫn còn ở trong sơn trại,
Thỉnh thoảng cùng mấy người Tam đương gia, Tứ đương gia xuống núi cướp bóc, đốt nhà giết người, rèn giũa kỹ năng sơn tặc, vô cùng an toàn, không thể xuất hiện ở đây được.
Cái xác con rết này giống với nó, chắc hẳn chỉ là trùng hợp.
Dù sao kiểu khuôn mặt trái xoan có chiều dài khoảng 3 phần 2, phần trên của khuôn mặt tròn, cằm hơi nhọn như thế này cực kỳ phổ biến,
Cho dù kèm theo mày núi nhỏ, mắt hoa đào, mũi cao, cũng có khối người giống.
Kiêu Phúc Mãng nói chuyện vô cùng tự tin và nghiêm túc, vừa nói còn vừa khoa tay múa chân, giống như thầy thuốc chỉnh hình ở khu vực Giang Nam vậy, giải thích cặn kẽ cho mọi người vì sao mặt trái xoan hay mặt hình trái tim lại nhìn có vẻ thoải mái như vậy.
Sau một lúc giải thích, bây giờ giáo chúng Bạch Liên mới nửa tin nửa ngờ mà dời tầm mắt khỏi người Nhất Diệp Thanh.
- Khụ khụ khụ.
Công Dương Hãn khẽ ho một tiếng, trước ánh mắt quan tâm của lão giả lông mày trắng hắn lắc đầu nói,
- Ta không sao.
Đúng rồi, Vũ Đức Vệ phái bao nhiêu người xuống đây?
Giáo chúng Bạch Liên trước đó bị phái đi điều tra trả lời hắn:
- Không rõ lắm, nhưng mà đường hầm để chúng ta đi xuống đây chắc hẳn vẫn có binh lính đóng quân,
Vũ Đức Vệ cùng với Tây Tập Sự Hán cử thêm nhiều người xuống đường hầm, để đuổi theo Bạch Vĩnh Nghiễn đã bắt cóc Tường Thụy đi.
- Đáng giận.
Công Dương Hãn khẽ mắng một câu, rồi hít sâu một hơi, để giải phóng bản thân khỏi cảm giác mệt lả do pháp lực cạn kiệt,
- Hiện tại không cần biết là Bạch Vĩnh Nghiễn có phản giáo hay không,
Nếu lối vào đường hầm có nhân mã của Vũ Đức Vệ đóng quân, thì chỉ có thể tiếp tục tiến lên, tìm được đường ra trước rồi tính sau.
- Ừm.
Lão giả lông mày trắng gật đầu,
- Trước tiên Thiếu chủ cứ ở nơi này nghỉ ngơi một lúc, ta dẫn theo mấy huynh đệ lên phía trước thăm dò đường đi, xem thử có tầng thứ hai, tầng thứ ba như lời Ngư Khánh Thu nói hay không.
- Được.
Công Dương Hãn gật đầu, hắn đã dùng hết thủ đoạn giữ mạng mà Quảng Mục hộ pháp đưa cho, đương nhiên càng phải trân trọng mạng sống hơn.
"Ùng ục, ùng ục".
Âm thanh của chất lỏng sôi trào vang lên rất nhỏ,
Mọi người quay đầu lại, thấy vũng máu màu xanh nơi xác con rết đang nằm, không ngừng bốc lên bọt khí giống như nước sôi.
Từng đám sợi nấm xông ra từ trong vũng máu và phát triển nhanh chóng, nhuộm toàn bộ vũng máu thành màu trắng với tốc độ cực nhanh.
Giống như lớp tuyết đọng dày đặc, bao phủ lên cái xác của con rết.
Không chỉ như vậy, sợi nấm còn men mép đường hầm, xâm nhập vào bên trong bùn đất,
Chúng không khừng lan rộng, khiến cho toàn bộ đường hầm từ từ chuyển sang màu trắng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Giáo chúng Bạch Liên chen chúc trong đường hầm, hoảng hốt la to, rồi vội vàng rút lui về phía sau.
Mặc kệ trên cái xác con rết này đã xảy ra chuyện gì, tốt nhất là đừng có đến gần quan sát,
Ở bên trong thế giới tràn ngập sự quỷ dị này, lòng hiếu kỳ càng lớn, thì lại càng nhanh chết, cho dù là giáo chúng Bạch Liên hay là Vũ Đức Vệ đều hiểu rõ điều này,
Nhưng mà, từ sâu trong đường hầm một trận gió nhẹ thổi tới,
Những sợi nấm nhẹ nhàng, mềm mại, trắng tinh như lông tơ trên hoa bồ công anh, dễ dàng bong ra từ xác con rết,
Chúng bay lên như một đám mây và lan rộng về phía giáo chúng Bạch Liên.
Chuyển kì lạ xảy ra quá nhanh, những giáo chúng Bạch Liên vội vàng rút lui về phía sau,
Nhưng mà vẫn có hai người bởi vì bị chặn đường lui, nên khiến cho làn da lộ ra ở bên ngoài quần áo tiếp xúc với những sợi nấm mỏng.
Mu bàn tay phải của một người bị sợi nấm chạm vào, hắn giống như bị điện giật mà buông chuôi kiếm đang nắm ra,
Hắn đưa tay trái ra, rồi liều mạng chà xát mu bàn tay phải thông qua ống tay áo, cố gắng chà sạch sợi nấm.
Nhưng, như vậy vẫn quá muộn rồi.
Trong nháy mắt, sau khi sợi nấm tiếp xúc với làn da thì liền hòa tan thành chất lỏng, động tác chà xát của hắn chẳng những không thể chà sạch lông tơ màu trắng, mà ngược lại còn khiến cho sợi nấm lan rộng trên da nhanh hơn.
- A a a a.
Tên giáo chúng Bạch Liên kia chỉ cảm thấy một cảm giác ngứa dữ dội không thể kiểm soát được ở trên mu bàn tay của mình, giống như là bên dưới lớp da có hàng ngàn hàng vạn con kiến cùng lúc di chuyển, tùy ý gặm nhấm máu thịt.
Hắn hét lên thảm thiết, liều mạng gãi cánh tay của mình, cho dù da tróc thịt bong, lộ cả xương trắng ra, cũng giống như là không cảm nhận được đau đớn, hắn không ngừng lùi về phía sau và nhìn chằm chằm vào đám người Công Dương Hãn bằng ánh mắt cầu xin,
- Thiếu chủ, cứu ta.
Công Dương Hãn được mọi người bảo vệ xung quanh lùi về phía sau, ánh mắt hắn lấp lóe,
Chỉ trong vài giây, trên cánh tay của tên giáo chúng Bạch Liên kia đã phủ đầy lông tơ màu trắng, chỉ cần gãi nhẹ, một số lượng lớn sợi nấm đã rụng xuống và bay tán loạn.
- Trịnh Lục ngươi đừng qua đây!
Mọi người nhanh chóng lui về phía sau, trong lòng sợ hãi nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra mạnh mẽ gào thét với đồng bọn cũ, bàn tay nắm chặt vũ khí của họ khẽ run lên, có thể đâm ra bất cứ lúc nào.
- Mau cứu ta.
Giáo đồ Bạch Liên tên là Trịnh Lục hèn mọn khẩn cầu, vừa lảo đảo bước lên phía trước được vài bước, đã bị một mũi nỏ tiễn lặng lẽ bắn xuyên qua hốc mắt.
Người bắn ra mũi nỏ tiễn, chính là Công Dương Hãn.
Hắn giơ cánh tay, lòng bàn tay nâng lên, để lộ chiếc nỏ bỏ túi giấu dưới tay áo,
Theo cử động nhẹ của ngón tay có mang nhẫn, từng mũi nỏ tiễn được bắn ra liên tiếp, ghim chặt Trịnh Lục lên vách tường của đường hầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận