Người Chơi Hung Mãnh

Chương 709: Biến thân

Lý Ngang buông bát đũa xuống, vỗ vỗ bụng, đi theo Tam nương tử vòng đến hậu viện.
Trong hậu viện ngựa lừa thành đàn, màu lông khác nhau, tiếng hí vang từng trận.
- Ửm?
Lý Ngang nhướng mày:
- Vì sao đám ngựa lừa này chia làm hai nhóm?
- Trong chuồng ngựa không có hàng rào nhưng tất cả các vật nuôi được chia thành hai nhóm rõ ràng.
- Một đám tinh thần uể oải chết lặng đờ đẫn, chỉ lo cúi đầu ăn cỏ.
Một đám thì cực kỳ phấn khởi, liều mạng tê minh, thỉnh thoảng còn dùng thân thể đánh vào chuồng ngựa, cho dù bị thương cũng không dừng lại.
Tam nương tử sắc mặt như thường trả lời:
- Những con nôn nóng bất an này đều là những con lừa ngựa mới đến, có lẽ là còn chưa thích ứng với hoàn cảnh, ăn không quen thức ăn đi.
- À.
Lý Ngang gật gật đầu, dọc theo rìa vòng tròn chuồng ngựa lớn đi một vòng, đột nhiên dừng bước:
- Con lừa này là xảy ra chuyện gì?
Từ khi hắn đi vào hậu viện thì đã có một con lừa xanh loang lổ nhìn chằm chằm vào hắn.
Theo hắn đến gần thì con lừa xanh kia càng là "Ách a ách a" gào thét lên, cách một tấc hàng rào cũng không rời.
- Súc sinh ồn ào.
Tiểu nhị đi theo phía sau Lý Ngang nhướng mày thấp giọng mắng chửi, đi lên phía trước giơ roi ngựa chuẩn bị hung hăng quất con lừa xanh một cái.
Roi ngựa xẹt qua giữa không trung, không đợi rơi vào trên người con lừa xanh đã bị Lý Ngang trực tiếp đưa tay cầm lấy, tiện tay kéo roi tới.
Sức mạnh thật là lớn!
Tiểu nhị của quán trong lòng chấn động, chỉ thấy Lý Ngang cười tủm tỉm vung roi:
- Đừng để ý, súc vật mà thôi, không hiểu lễ nghi là chuyện rất bình thường. Nếu gặp phải súc vật không phục kỷ luật mà phải lấy roi quất mạnh lưu lại vết thương thì làm sao có thể bán được?
- Đạo trưởng dạy phải.
Tiểu nhị cúi đầu, nhận roi ngựa từ trong tay Lý Ngang.
Lý Ngang xoay người nhìn về phía con lừa xanh kia, cảm xúc của con lừa kia càng thêm kích động, nước mắt cuồn cuộn cuồn cuộn không ngừng chảy qua hai má hẹp dài.
- Này...
Lý Ngang nhướng mày, giờ khắc này con lừa này đang cuồn cuộn không ngừng cung cấp điểm số tín ngưỡng chi lực cho hắn, thậm chí so với tín ngưỡng giả thần giả quỷ trong khách Nga thành còn thành kính hơn.
Lý Ngang chỉ vào con lừa xanh hỏi Tam Nương Tử:
- Con lừa này khóc thảm như vậy có phải chịu oan khuất gì không?
Tam nương tử phất phất tay cười khẽ nói:
- Đạo trưởng nói gì vậy chứ, chỉ là một con lừa mà thôi, có ăn có uống liền cảm thấy mỹ mãn, làm sao có thể bị oan khuất đây?
- Lời này của Tam nương tử sai rồi, vạn vật đều có linh, bần đạo từ rất sớm đã ngộ được đạo lý này.
Lý Ngang chính sắc nói:
- Bần đạo lúc nhỏ nhà nghèo khó, trên giường không có màn chống muỗi, phía nam muỗi đông đúc, mỗi mùa hè, trong nhà lại tụ tập muỗi lớn rậm rạp vừa đen vừa to.
Chờ một chút, ngươi vừa rồi không phải còn nói mình là con trong nhà danh môn vọng tộc sao? Sao lúc này lại trở thành gia đình nghèo khó?
Tam nương tử rất muốn chửi bới, nhưng Lý Ngang căn bản không cho nàng cơ hội mà tiếp tục nói:
- Để không để cho cha mẹ bị muỗi đốt, ta liền quyết định trần truồng đứng ở trong đình viện, để muỗi đốt da thịt bản thân.
- Miễn là muỗi hút đầy máu, nó sẽ không đi làm hại cho cha mẹ ta lần nữa.
Này này này, đừng tưởng rằng ta chưa từng xem qua Nhị Thập Tứ Hiếu a! Đó không phải là Ngô Mãnh làm muỗi no bụng máu sao? Ngươi sao chép như vậy cũng được sao?
Hơn nữa ngươi trần truồng đứng ở trong đình viện thật sự hữu dụng sao?
Ta xem có vẻ là ngươi đang hoàn toàn lộ rõ ham muốn quái dị của bản thân rồi!
Tam nương tử bởi vì xúc động muốn chửi bới mãnh liệt mà khuôn mặt kiều hảo đều trở nên có chút vặn vẹo.
Lý Ngang tiếp tục nói:
- Lúc đó, ta chỉ mới hai mươi tuổi.
Hai mươi tuổi ngươi còn lộ cái rắm a! Ngươi căn bản là đang lộ đam mê của bản thân!
Lý Ngang lắc đầu:
- Đáng tiếc, những con muỗi kia thiên tính ác độc tham lam, hút ta đầy người ta xong lại còn không biết đủ, vẫn muốn đi cắn cha mẹ ta.
Tam nương tử khuôn mặt cứng ngắc hỏi:
- Về sau thì sao?
- Điểm khó khăn này tự nhiên không làm khó được ta.
Lý Ngang nhướng mày cười:
- Ta uống a thạch tín kịch độc, dùng cái này để kịch độc tràn ngập máu, độc chết những con muỗi kia, cùng chúng nó đồng quy vu tận.
Sao ngươi không chết?
Tam nương tử khô dang ba nói:
- Ha ha, đạo trưởng thật đúng là thông minh hơn người a!
- Đúng vậy.
Lý Ngang gật gật đầu:
- Rất nhanh những con muỗi kia đều bị đầu độc chết, bần đạo cũng dựa vào bản lĩnh kỳ lạ này được hoàng cung lựa chọn, vào cung làm một giám sư hoàng gia đặc biệt, Hạc Đỉnh Hồng giám định sư.
- Chuyên môn vì hoàng thân quốc thích thưởng thức Hạc Đỉnh Hồng phòng ngừa thích khách hạ độc.
- Thật đúng là một câu chuyện có ý nghĩa giáo dục.
Tam nương tử gắng gượng khen ngợi một câu, lời nói xoay chuyển:
- Đạo trưởng vẫn nên nhanh chóng chọn ngựa đi, nơi này mùi hôi thối, đợi lát nữa dính vào trên áo choàng của ngài sẽ không tốt.
Lý Ngang gật gật đầu, xoay người nhìn về phía chuồng ngựa.
Con lừa xanh kia nhìn thấy Lý Ngang cất chân muốn đi, trong mắt hiện lên thần sắc quyết tuyệt "Ách a" một tiếng, trước khuất hai chân quỳ xuống tại chỗ, hướng Lý Ngang liều mạng hí minh, còn cắn hắc bào của Lý Ngang, sống chết không buông ra.
- Súc sinh chết tiệt!
Tiểu nhị thân thể cường tráng mắng một tiếng, tiến lên dùng sức nắm lấy da sau gáy con lừa xanh.
Con lừa xanh đau đến rơi lệ đầy mặt nhưng vẫn nghiến răng, thế nào cũng không buông ra hắc bào của Lý Ngang.
- Chậm đã!
Lý Ngang giơ tay lên, bảo tiểu nhị khách sạn buông con lừa xanh ra.
Chính mình ngồi xổm xuống, cau mày cùng con lừa xanh cách hàng rào nhìn nhau, Ngươi... là muốn nói gì với ta sao?
- Ách a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận