Người Chơi Hung Mãnh

Chương 736: Yêu nhân Bạch Liên Giáo

Hai mắt Bạch Vĩnh Nghiễn trợn lên, nắm ly trà một ngụm uống cạn, giận dữ nói:
- Nói hươu nói vượn, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể lung tung.
- Sư phụ của ta trong tâm nhân hậu, làm sao có thể là yêu nhân của Bạch Liên giáo được?
- Ta hiểu rồi, tên hoạn quan ngươi là muốn hất bát nước bẩn hãm hại ta!
- Hình như các người đối với những người khác cũng làm như vậy, chỉ cần đánh đồng người khác thành yêu đồ của Bạch Liên, là có thể bắt giữ vào nhà giam, tiến hành tra tấn.
- Dưới côn gậy, cho dù không phải, cũng sẽ bị vu oan giang họa.
Nghe được từ hoạn quan này, khóe mắt Ngư Khánh Thu hơi nổi gân xanh, toàn thân toát ra một sát khí lạnh lẽo như hàn băng, thị vệ ở hai bên sắc mặt tái nhợt, nhất thời lùi đi mấy bước.
Từ trước khi Ngư Khánh Thu trở thành Thiên hộ nắm trong tay hàng ngàn hộ dân của Tây Tập Sự Hán, trên vạn người dưới một người, cũng có người từng mắng hắn là hoạn quan.
Mà những người đó đều đã chết rồi.
Mặc kệ là ai, chỉ cần dám lấy hai chữ này để nói về hắn, đều sẽ biến mất khỏi thế gian này.
- Ngươi, nói ta là cái gì?
- Hoạn quan, hoạn quan, hoạn quan.
Bạch Vĩnh Nghiễn dùng giọng nói khiêu khích hô to vài tiếng về phía Ngư Khánh Thu, đặt tách trà xuống, rồi chắp tay về phía Thục Vương nói:
- Vương gia, tên Ngư Khánh Thu này lớn tiếng ồn ào ở dạ tiệc của ngài, còn nói xấu tại hạ là yêu nhân Bạch Liên.
- Hắn vu oan hãm hại ta, rõ ràng chính là muốn hại Vương gia ngài, là người muốn nhẫn nhịn cũng không thể nhịn, tâm địa này đáng chém, đề nghị ngài hãy đánh gục.
Khuôn mặt của Thục Vương tối sầm, nhìn không ra biểu cảm gì.
Nhưng mà Bạch Vĩnh Nghiễn lại giống như nhận được ra hiệu, gật đầu, cao giọng cười lớn nói với Ngư Khánh Thu:
- Ha ha, Ngư Thiên hộ ơi là Ngư Thiên hộ, hiện tại chỉ cần Vương gia hạ chén ra lệnh, hai bên trái phải sau cột trụ xà nhà của đại sảnh có thể có năm vạn đao phủ cường tráng lao ra.
- Giơ tay chém xuống, giơ tay chém xuống, giơ tay chém xuống.
- Chém ngươi thành một đống thịt nát.
Cũng chính là hiện tại bầu không khí cứng ngắc, nếu không sớm đã có người nhảy ra khỏi đại sảnh nôn thốc nôn tháo làm sao có thể giấu được năm vạn đao phủ.
- A.
Ngư Khánh Thu lắc đầu, yên lặng đứng lên khỏi chỗ ngồi, chắp tay về phía Thục Vương:
- Bạch Vĩnh Nghiễn chính là yêu nhân Bạch Liên, trước kia Vương gia bị hắn lừa bịp, mới hồ đồ cho hắn vị trí thượng khách khanh, quả đúng là bất hạnh.
- Nhưng mà cũng không phải là Vương gia thông đồng mờ ám, câu kết với yêu nhân.
- Mà chính là vì yêu nhân Bạch Liên quá giảo hoạt, giỏi ẩn nấp.
- Nếu Tây Tập Sự Hán chúng ta đến rồi, hắn tất nhiên sẽ không còn chỗ trốn nữa.
Thục Vương yên lặng gật đầu, trước hết hắn cũng không hiểu chi tiết về Bạch Vĩnh Nghiễn.
Xem bộ dáng của Ngư Khánh Thu, đoán là Tây Tập Sự Hán đã sớm biết Bạch Vĩnh Nghiễn là người trong Bạch Liên giáo, nếu không vì trong dạ tiệc đêm nay, Bạch Vĩnh Nghiễn xuất khẩu cuồng ngôn, có thể Tây Hán vẫn còn giấu giếm chuyện này.
Nghĩ đến đây, Thục Vương không những cả người phát run, Tây Hán biết, cũng có nghĩa là hoàng đế cũng biết.
Bọn họ dung túng yêu nhân Bạch Liên giấu trong vương phủ, chỉ sợ là cũng vì chờ đến thời điểm một ngày nào đó Thục Vương sinh ra tâm cơ, mang chứng cứ ra, một lần định chết hắn.
Thục Vương chậm rãi thở dài, bỏ qua những hình ảnh huynh đệ tình thâm hiện lên trong đầu, khàn giọng nói với Ngư Khánh Thu:
- Vậy làm phiền Ngư Thiên hộ.
Ngư Khánh Thu bình tĩnh gật đầu, quay người nhìn về những khách khứa đang bất an lo sợ, gần như muốn bỏ trốn trong đại sảnh:
- Bạch Vĩnh Nghiễn đúng là yêu nhân.
- Những lời hắn nói, tất nhiên đề là giả dối yêu ngôn.
- Chư vị ở đây, đêm nay không nghe, không thấy gì hết, có hiểu không?
Mọi người trong đại sảnh đồng loạt nhẹ nhàng thở ra, như trút được gánh nặng, không ít người còn nâng tay áo xoa mồ hôi lạnh trên trán.
May mắn, may là dạ tiệc này tổ chức trong vương phủ của Thục Vương, nếu đổi sang nhà của một địa chủ không có thế lực, chỉ sợ tất cả khách khứa cùng với cả nhà tiệc chủ đều phải bị Tây Tập Sự Hán giết người diệt khẩu rồi.
Dù sao, chuyện xưa mà họ nghe được, chính là tội phản nghịch lớn.
- Mời chư vị rời đi.
Ngư Khánh Thu thản nhiên nói một câu, chếch người sang, tất cả khách khứa lập tức đứng lên, trong ánh mắt dõi theo của thuộc hạ Tây Tập Sự Hán, yên lặng rời sảnh.
Rất nhanh, trong đại sảnh đã chỉ còn lại Bạch Vĩnh Nghiễn, quân Tây Tập Sự Hán cùng đề kỵ Võ Đức Vệ.
Một trận gió đêm mang theo cả giác mát mẻ thổi đến, bức màn lụa khẽ phồng lên, dưới ánh nến, bóng người vặn vẹo biến dạng chiếu lên vách tường.
Rầm.
Bạch Vĩnh Nghiễn giống như là uống mãi không đủ trà, lại rót thêm một cốc nữa, dù bận nhưng vẫn ung dung ngửi hương trà, giống như hoàn toàn không chú ý đến quân đề kỵ ở phía đối diện đang như hổ rình mồi.
Trong mắt Ngư Khánh Thu không mang theo chút tình cảm nào.
Hắn là chưởng hình Thiên hộ của Tây Tập Sự Hán, đã từng tự tay bắt giữ không biết bao nhiêu kẻ đối nghịch với hắn.
Những người đó cũng giống như Bạch Vĩnh Nghiễn, tự nghĩ có pháp lực cao cường, bối cảnh thâm hậu, khi đối mặt với Tây Tập Sự Hán không có chút sợ hãi nào.
Mãi cho đến khi bị xiềng xích xỏ xuyên qua xương bả vai, tàn phế cả một thân tu vi, bị giam trong đại lao Tây Hán u ám vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời, cả đời làm bạn với chuột gầy và bò sát.
Mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hiểu được sức nặng của hai chữ Tây Hán, là được gây dựng từ trên núi thây biển máu.
- Căn cứ theo tình báo, Bạch Liên giáo các người từ mấy tháng trước đã bắt đầu triệu tập thủ hạ mạnh từ khắp nơi trên thế giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận