Người Chơi Hung Mãnh

Chương 40: Chùa Cô Hàn

- Là vậy sao.
Vừa rồi Lý Ngang đã nghĩ sẵn lời tự giới thiệu ở trong đầu, bây giờ đã không dùng được cho nên cảm thấy rất thất vọng, bĩu môi nói:
- Ngón út của tôi rất dài.
Dứt lời Lý Ngang xòe bàn tay ra, nắm bốn ngón lại, lộ ra ngón út.
Khóe mắt của Hình Hà Sầu giật một cái:
- Không phải là cái này.
- Ngón chân thứ tư của tôi cũng rất dài.
Lý Ngang chuẩn bị cởi giày chứng minh.
Tiểu tử, cậu đang trêu chọc tôi sao?
Hình Hà Sầu hít sâu một hơi, ngăn động tác cởi giày của Lý Ngang lại, cảm thấy huyết áp não của mình đang tăng vọt:
- Cũng không phải cái này.
- Hả, vậy tất của tôi … cũng rất dài.
- Làm ơn đừng đùa nữa, cảm ơn, còn cậu, tại sao cậu lại nén thanh, biến đổi giọng nói của mình như thế.
Nếu như không phải Cục Đặc Sự yêu cầu nhân viên cố gắng tuyển và thu nhận người chơi đơn lẻ, thì bây giờ Hình Hà Sầu chỉ sợ đã dùng phương pháp vũ lực để chế ngự cái tên “Người đồng hành” bị bệnh tâm thần ở trước mặt mình rồi.
Lý Ngang giả khùng giả điên không chỉ bởi vì là một người có sở thích xấu.
Cũng bởi vì hắn nghi ngờ tác phong làm việc rất giống quân nhân của Hình Hà Sầu, một người chơi kỳ cựu có hồ sơ chính thức có thể trong vài phút lấy ra ghi chép chuyên nghiệp của một trinh sát có cấp bậc, cố ý nhờ vào làm động tác chê cười, mượn cơ hội tiến hành phân tích hành động của Hình Hà Sầu để thu thập tin tức.
- À…
Lý Ngang cau mày suy nghĩ một lúc:
- Tôi có thể mở linh thức, phân biệt linh thể, cái này coi như là sở trường đi.
- Ôi?
Hai mắt của Hình Hà Sầu phát sáng, thị giác có thể mở ra linh năng là năng lực đặc thù, cho dù ở thế giới hiện nay hay là bên trong nhiệm vụ kịch bản cũng cực kỳ quan trọng.
- Thôi thôi thôi.
Hình Hà Sầu cười nói:
- Có cái năng lực này chúng ta có thể đoán được nhân tố linh dị trước, có thể né tránh được nguy hiểm.
Thân là một quân nhân chuyên nghiệp và nhân viên của Cục Đặc Sự, vốn dĩ Hình Hà Sầu có trách nhiệm tuyển và thu nhận người chơi dân gian để cùng hợp tác trong nhiệm vụ. Lúc đầu hắn còn tưởng Lý Ngang là một người chơi mới level 3 không có trợ lực, bây giờ xem ra cần phải cải biến một chút phương pháp làm việc rồi…
- Giải thích, người chơi dân gian nghĩa là người chơi không thuộc chính phủ.. Hết giải thích.
Nhiệm vụ chính tuyến đã được làm mới, trong vòng mười phút tới chùa Cô Hàn.
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên bên tai của mọi người, mặt của Hình Hà Sầu hơi biến sắc:
- Mười phút sao? Mọi người, không biết trong mọi người có ai tương đối hiểu về trinh sát không?
- Tôi.
Vạn Lý Phong Đao không nhanh không chậm đi tới trước cây đại thụ ở ven đường, ngước đầu nhìn lên ngọn cây, hít sâu một hơi, dép lào đạp mạnh lên mặt đường đất badan.
Cả người nhảy lên không trung, mười ngón tay giống như cái đục băng vô cùng sắc bén, đục sâu vào trong thân cây.
Chỉ thấy mảnh gỗ vụn bắn tung tóe, Vạn Lý Phong Đao giống như một Viên Hầu cường tráng, tay chân làm bằng hợp kim, hai ba lần đã trèo lên ngọn cây, sau đó nhìn hai bên và phía xa, nhanh chóng trượt xuống thân cây, vỗ vỗ bùn ở trong tay, bình tĩnh nói:
- Đi dọc theo con đường này về hướng Tây khoảng bảy trăm mét, dưới chân núi có một ngôi chùa đổ nát, chắc là chỗ nhiệm vụ. Ở hướng Đông phía sau núi Oải có một làn khói bay lên, có thể là một thôn trang cổ gì đó.
- Thôn trang sao?
Hình Hà Sầu hơi gật đầu, lấy từ trong ngăn ba lô một cái cặp công văn lớn bằng một cái vali xách tay nhỏ màu đen.
Hắn đặt cái vali xách tay lên trên, quay mật mã để mở khóa, bên trong bày ra một cái máy bay không người lái màu xám bạc và một cục pin dung lượng lớn, cánh quạt dự bị, điều khiển từ xa bằng màn hình phẳng và một số linh kiện khác.
Hình Hà Sầu lấy máy bay không người lái màu xám bạc ra, sau khi đặt cho thăng bằng, cầm lấy điều khiển từ xa bằng máy tính bảng, điều khiển máy bay không người lái cất cánh, cho đến khi bay vào trong đám mây, mắt thường không thể nhìn thấy được.
Người chơi có cấp bậc cao nhất này đang điều khiển máy bay không người lái, không hề né tránh ánh mắt của những người khác đang nhìn màn hình điều khiển, thoải mái chia sẻ hình ảnh trên màn hình cho tất cả mọi người.
Từ trên cao nhìn xuống quan sát, đó là một thôn trang cổ ở đồng bằng rộng lớn, khu kiến trúc nhà ngói bé nhỏ làm bằng đá xanh ngói xanh bốc lên một làn khói mờ, toàn bộ thôn trang bị một con sông nhỏ xuyên qua chia ra làm hai.
Lấy thôn trang làm trung tâm, dọc đường ruộng lan ra ngoài, thu hết mười nghìn khoảnh ruộng vào trong mắt, ở dưới ánh mặt trời phản lại một ánh sáng màu vàng.
Ông lão mặc áo tơi, con bò đi dọc trên con đường ruộng nhỏ, trẻ con mặc quần áo bằng vải bố đã cũ vẫn còn nước mũi chảy lung tung, mặc áo vải bố và cái quần mỏng, người dân làm nông đeo khăn chít đầu, chân đạp giày rơm còn đang khiêng cái cuốc…
Tất cả mọi thứ hòa chung với nhau làm ra một tấm ảnh nông thôn cổ đại ở Hoa Quốc.
Mà ở phương Bắc, có thể nhìn thấy một thành trì cổ đại có diện tích khá lớn lúc ẩn lúc hiện ở phía xa.
Máy bay không người lái chậm rãi bay trở về, dọc theo con đường nhỏ ở phía Tây, đi tới chỗ chân núi.
Dưới chân núi là một không gian rộng rãi bằng phẳng, có một cái chùa đổ nát ở giữa, cỏ dại rậm rạp mọc ở hai bên và phía sau của ngôi chùa, nhưng có thể nhìn thấy dấu vết đã từng trồng trọt.
Ngôi chùa chiếm diện tích không lớn, trên bức tường gạch màu đỏ ở ngoài ngôi chùa có nước sơn loang lổ rơi xuống, dây leo màu xanh leo dọc theo chân tường lên phía trên, tùy ý lan ra.
Trên nóc nhà mái ngói màu xanh đã bị tàn phá đến không chịu nỗi, rơi đầy lá khô.
Con đường ở ngoài miếu phủ lên những phiến đá hình vuông màu xanh, hai bên đường đá phiến để hai hàng cột đèn bằng đá, chỉ là đã lâu không có ai quản lý, trong cây đèn đã có rất nhiều bụi.
Sơn đỏ trên cửa, trên tấm gõ ghi ba chữ “chùa Cô Hàn” rất to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận