Người Chơi Hung Mãnh

Chương 139: Trùm ma túy

Một người đàn ông dẫn đầu mặc áo sơ mi vàng hét lên, nhưng lại bị một viên đạn bay xuyên qua cổ họng, chỉ có thể trơ mắt, ôm cổ bất lực ngã xuống.
Hai gã đồng đội cố gắng kéo hắn theo, nhưng không biết từ đâu bay đến hai viên đạn, nhắm chuẩn vào hốc mắt của bọn chúng.
Đã chết ba, còn lại bảy tên.
Lý Ngang ngồi xổm xuống, mặc kệ mấy mảnh vụn xi-măng rơi trên đầu, bình tĩnh đánh giá tình hình hiện tại.
Không giống với tưởng tượng của mọi người, những thứ có thể ngăn cản được súng trường trong đời thực quá ít.
Đồ dùng trong nhà, điện gia dụng, cửa ra vào, cầu thang, ô tô, xe hàng, xe tải... Tất cả đều là những thứ có thể chống được đạn trong phim ảnh và kịch truyền hình, những ở thế giới thực thì đạn súng trường có thể dễ dàng bay xuyên qua.
Chỉ có cây cối rậm rạp, sắt thép hoặc công trình kiến trúc mới có thể chống lại được đạn của súng trường.
Lý Ngang có biết một chút về kiến trúc, khi quan sát thì hắn thấy rằng.
Kiến trúc bên trong của tòa nhà này, tường hai bên hành lang là tường chịu lực, có độ dày khoảng 300 mi-li-mét, có thể dễ dàng chống được đạn súng trường trong phạm vi 100 mét.
Hơn nữa, vị trí mà Lý Ngang chọn, vừa hay ở góc giữa cửa ra vào và phòng ngủ chính, cho dù một viên đạn xuyên qua cánh cửa gỗ cũng không tạo thành vết đạn gây sát thương cho hắn.
Trên hành lang, cánh cửa gỗ mỏng manh đã bị xé toạc hoàn toàn, tiếng súng nổ vang lên, đạn bay tứ tung, đá vụn văng khắp nơi.
Lý Ngang nghe vị trí của bảy khẩu súng trường, im lặng rút ra móc kéo của lựu đạn, móc vào ngón tay, ném vào hành lang.
Sau hai giây, tiếng nổ mạnh vang lên, Lý Ngang lấy ra dao đa năng 300 ra khỏi cửa, dùng bề mặt thép nhẵn bóng của dao như một tấm gương để quan sát cảnh tượng trên hành lang.
Trên hành lang, máu chảy tràn lan trên mặt đất, một đống xác chết bị cháy khét rơi xuống rải rác.
Lý Ngang cầm súng lục, bắn một phát vào từng người, sau khi chắc chắn không có gì bất thường, mới bước ra khỏi hành lang.
- Mùi vị thịt nướng.
Hắn lạnh lùng bước qua đóng xác chết chồng chất rồi thi lên cầu thang.
Tầng mười của tòa nhà, bên trong phòng trú ẩn, tên trùm ma túy bậc nhất của thành phố Malawi, Tamar Riadi đang ngồi trên ghế, thong thả ung dung đọc báo.
Diện tích phòng trú ẩn khá lớn, trần nhà, vách tường, sàn nhà ở bên trong đều khảm một tấm thép.
Cổng được làm theo thông số kỹ thuật của két sắt, làm bằng thép 100 mi-li-mét, rất dày, nếu dùng súng bắn cũng không bị ngã.
Trong phòng được trang trí đơn giản, giá sách, bàn đọc sách, máy tính, giá đựng vũ khí, chính giữa phòng khách còn đặt một cái bàn tròn, trên bàn tròn bày các món ăn khác nhau.
Lúc này, màn hình giám sát lớn ở phía sau của phòng trú ẩn đều chuyển sang màu đen, nhưng máy phát điện vẫn cung cấp ánh sáng cho căn phòng.
Tamar Riadi ngồi ở phía sau bàn tròn, mười tên thuộc hạ trung thành bao quanh hắn.
Hắn ta là một người đàn ông trung niên ngoài 40, đầu trọc, màu da ngăm đen, mặt tròn, vẻ mặt hiền lành, nhìn rất nhã nhặn, trên người mặc chiếc áo sơ mi hoa hòe, bên dưới là chiếc quần rộng thùng thình.
Nhìn Tamar Riadi không khác gì một người đàn ông trung niên bình thường buôn bán quà vặt trong trường, nhưng chỉ những người quen biết hắn mới biết, đấy chỉ là ngụy trang của hắn.
Xuất thân của hắn ta rất thấp hèn, cha hắn là một gã què, suốt ngày say xỉn rồi bạo hạnh gia đình, còn mẹ hắn là một người thiểu năng. Từ nhỏ hắn đã đánh đấm, cố gắng dùng đấm bốc để bảo vệ bản thân khi ở ngoài đường.
Vào năm mười bốn tuổi, Tamar Riadi đã lỡ tay giết chết người cha luôn hành hạ mẹ mình mỗi ngày.
Sau khi chạy trốn vào thành phố, hắn rất thích đánh nhau, còn được một ông chủ đánh giá cao về sự dũng cảm.
Ở trong tổ chức của thành phố Malawi, bước từng bước một lên, cuối cùng cũng có được vị trí hôm nay.
Nhiều năm trôi qua, tuổi tác của Tamar Riadi cũng ngang bằng các lão đại của băng phái khác, bắt đầu có tín ngưỡng.
Nhưng đến cả hắn cũng không tin, sau toàn bộ chuyện ác mà hắn làm, có thể lên thiên đàng sau khi chết.
- Xin lỗi, Santos.
Tamar Riadi đặt tờ báo trong tay xuống, nhìn người đàn ông mặc đồ tây ở trước bàn nói:
- Dưới lầu thật lộn xộn.
Người đàn ông trẻ tuổi Santos Aquino mỉm cười, không nói gì.
Tamar là em trai của ông trùm phiến quân Kruz Aquino, hắn không như anh trai mình đi nhập ngũ, mà Santos đi du học ở nước ngoài, học chuyên ngành y khoa và có giấy chứng nhận nha sĩ.
Sau khi về nước, Santos có trách nhiệm hỗ trợ cho anh trai, liên lạc với những tên trùm của Philippines.
Gửi "thuốc đặc trị" ở Philippines ra nước ngoài thông qua một cảng bí mật do phiến quân kiểm soát.
- Ka Ka, ngươi xuống lầu xem mọi chuyện thế nào.
Tamar Riadi vẫy vẫy tay, một người dàn ông lùn tịt đứng sau lưng hắn gật đầu nhẹ, cầm bộ đàm lên, đẩy cửa phòng trú ẩn ra, đi xuống lầu.
Hai vệ sĩ ở cửa đóng cửa lại, mắt Tamar Riadi nhìn cửa được đóng lại, cười với Santos rồi nói:
- Bọn lính đặc chủng tác chiến này thật phiền phức, cùng lắm là đợi ba ngày sau, tòa nhà này sẽ là của chúng ta.
- Haha.
Santos lắc đầu, kéo cà vạt, chậm rãi nói:
- Tamar, đừng nhầm lẫn đâu mới chủ.
Nếu không phải vì vụ ám sát Thị trưởng Malawi trước đây của anh quá kiêu ngạo và thu hút sự chú ý của chính quyền, dẫn tới những "hàng hóa" này bị đe dọa, anh trai tôi sẽ không cần phải lao ra và đối đầu với quân đội của chính phủ Philippines.
Santos đại diện cho thế lực của phiến quân, liên kết với ông trùm ma túy Tamar Riadi, trong mắt chính phủ Philippines thì bọn họ chỉ là đối tác bình thường.
Nhưng hiện tại theo như ý của Santos, dường như cả hai cũng duy trì mối quan hệ đối tác.
Hơn nữa, cuộc tấn công quy mô lớn do phiến quân nổi dậy phát động lần này không phải để chiếm thành phố Malawi, mà nhằm vào một lô “hàng” ở tòa nhà của Tamar Riadi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận