Người Chơi Hung Mãnh

Chương 111: Bút lông gãy

Nhưng đánh giá từ biểu hiện của Cục Đặc Sự, rất có thể đoàn đội chiến lược chính thức đồng ý với lí luận “Năng lực của người chơi là quan trọng nhất”.
Nếu như người chơi có thể tuỳ ý mang theo vũ khí hiện đại tiến vào trong kịch bản, như vậy người chơi có bối cảnh chính phủ như Hình Hà Sầu sợ rằng vừa tiến vào kịch bản đã có thể lấy ra xe tăng chiến đấu, máy bay tấn công đời thứ ba và thứ tư, xe bọc thép mọi địa hình, hoả tiễn ở trong ba lô rồi.
Vậy những người chơi bình thường cầm dao phay còn chơi cái quái gì.
Tương tự như vậy, sau khi những người quyền quý có quyền thế ở thế giới hiện thực trở thành người chơi tiến vào phó bản, cũng rất khó chuyển đổi ưu thế tiền và quyền ở thế giới thực thành ưu thế năng lực cá nhân, cuối cùng vẫn là phải dựa vào năng lực bản thân của chính cá nhân đó.
Điều này để tránh khỏi những người chơi có xuất thân bình thường bị chèn ép, và rơi vào cục diện không thể vượt lên ở đầu trò chơi.
Liễu Vô Đãi cũng tin lí luận này, cho nên sau khi cô nhận được nhiệm vụ vào ban ngày thì liền chuẩn bị trước, giấu hai bệ phóng tên lửa ở các ngóc ngách trong trung tâm thương mại Long Hằng, mà không phải là để ở trong ba lô.
Sau khi bị Lý Ngang hỏi, Liễu Vô Đãi không hề giấu giếm mà hào phóng tiết lộ thông tin ấy.
Đây là đang trao đổi thông tin để tối đa hoá cơ hội vượt qua phó bản này.
Cũng là đang ám chỉ với Lý Ngang rằng bản thân cô có quyền thế và giá trị tiềm tàng ở thế giới thực, để đạt được sự hợp tác hơn nữa trong tương lai.
Nói chuyện với người thông minh thì thuận lợi, cho dù mưu mô, lợi dụng lẫn nhau cũng tràn đầy hiệu suất cao.
Lý Ngang gọn gàng dứt khoát gõ chữ nói:
- Mang theo bệ phóng tên lửa, chúng ta đi đến đại sảnh lầu ba của toà nhà A, tôi đi hành lang bên trái, cô đi bên phải.
- Được.
Liễu Vô Đãi liếc trái nhìn phải, sau khi đã xác định xung quanh không có điều bất thường, cô trực tiếp đi đến trong góc nào đó, cạy mở trần nhà lưới và lấy xuống hai rương gỗ lớn từ bên trên.
Cô lại lấy ra hai bệ phóng tên lửa được đặt ở bên trong, lắp đầy đạn vào chúng, để một cái vào trong ba lô, một cái khác thì đặt ở trên lưng.
Cô đi xuống cầu thang, đi đến hành lang bên phải ở đại sảnh của tầng ba toà nhà A, nhìn thấy Lý Ngang đang đứng ở bên hành lang phía đối diện, bắt chéo chân, tay dựa vào lan can, thoạt nhìn khá thoải mái tự tại.
Ngao Dũng đang đứng ở ngã rẽ hành lang ở đại sảnh tầng hai toà nhà A, nhìn thấy đám người Lý Ngang và Liễu Vô Đãi đến gần, hắn khá phấn khích, đứng ở một chỗ liên tục vẫy tay, ra hiệu để hai người họ mau đến hỗ trợ.
Nhưng Lý Ngang và Liễu Vô Đãi giống như không nhìn thấy Ngao Dũng đang khoa tay múa chân, vẫn đứng bất động ở một chỗ, không phản ứng chút nào.
Ngao Dũng đã làm ngôn ngữ tay một lúc lâu, phát hiện hai người này căn bản không có ý hợp tác, hắn cắn chặt răng, vừa vội vừa tức gõ chữ nhắn vào trong nhóm Wechat:
- Hai người đang làm gì vậy? Lúc này mà còn lười biếng à? Đừng đứng im ở đó nữa, còn muốn qua màn nữa không hả?
Ngã rẽ hành lang đại sảnh tầng hai toà nhà A.
Sắc mặt Ngao Dũng âm trầm, nhìn chằm chằm Lý Ngang và Liễu Vô Đãi đang đứng một trái một phải trên hành lang tầng ba, ngón tay tràn đầy vết chai sạn vô ý thức nhẹ nhàng lướt qua trên màn hình.
Đồng đội không tin tưởng mình, chuyện này có thể hiểu được, bản thân Ngao Dũng cũng đã là người chơi có kinh nghiệm level 6, đã hoàn thành rất nhiều lần nhiệm vụ thường quy và nhiệm vụ kịch bản, từng gặp qua không ít đồng đội vô dụng thậm chí còn có ý định hố người.
Nhưng, muốn gây rắc rối cũng đừng đùa bỡn vào lúc này chứ! Đã sắp hoàn thành nhiệm vụ, sao các người lại ngu ngốc thế.
Ngao Dũng quét mắt nhìn Dịch Y đang đứng ở hành lang tầng một phía xa xa, hắn cắn chặt hàm răng. Gõ chữ vào trong nhóm Wechat:
- Tôi thật sự không có mưu mô gì, cây bút này từ lúc đầu đã cắm vào trong túi quần.
- Đoán chừng là khi tôi xông vào tầng hầm lầu một cứu Dịch Y đã làm gãy, nhưng vẫn luôn không phát hiện.
- Bỏ đi, nếu như các người không tin tưởng tôi.
- Tôi có thể lùi ra xa một chút, các người tự đến lầu hai vẽ lá bùa cuối cùng.
- Không cần phiền phức như vậy.
Lý Ngang và Liễu Vô Đãi liếc nhìn nhau qua hành lang, cầm điện thoại lên, thong thả ung dung gõ chữ nói:
- Tôi ném bút chu sa của tôi từ lầu ba xuống cho anh, tự anh vẽ lá bùa đi.
Ngao Dũng híp mắt suy nghĩ một lúc, gõ chữ nói:
- Được, vậy anh ném xuống đây, nhớ ném chuẩn một chút.
Lý Ngang gửi một icon “ok”, sau đó hơi ngắm chuẩn phía Ngao Dũng, đột nhiên ném xuống bút chu sa trong tay mình.
Thân bút ống trúc lộn nhào xoay tròn trong không trung, khi sắp rơi đến trước người Ngao Dũng, một tiếng đinh tai nhức óc vang lên truyền đến từ lầu trên. Đó là... tầng năm toà nhà A!
Âm thanh cực lớn cùng với ngọn lửa rực rỡ mạnh mẽ chiếu sáng cả toà trung tâm thương mại, cũng chiếu sáng khuôn mặt của bốn người chơi đang vô cùng kinh hãi phía dưới.
Cây bút lông được Lý Ngang vứt ra bị sóng xung kích của vụ nổ lan đến, trực tiếp xoay tròn rồi rơi xuống, cuối cùng rơi xuống trong mặt đất đại sảnh tầng một, vỡ thành hai đoạn.
Chuyện gì vậy?!
Mọi người căn bản không rảnh chú ý đến việc lại bị gãy thêm một cây bút chu sa nữa, nhao nhao nhìn lên tầng năm.
Chỉ thấy mặt đất tầng lầu đó liên tục sụp đổ gây ra tiếng ồn cực lớn, cát đá bay mù mịt, bụi bặm dày đặc, mà những hồn ma loay hoay khắp nơi trong trung tâm thương mại nghe thấy tiếng vang lớn này liền giống như Piranha ngửi thấy mùi máu, hoặc là lướt đi, hoặc là lượn lờ trên không trung, hoặc là nhảy lên, bay đến tầng năm toà nhà A, mạnh mẽ vây xem âm thanh và ánh sáng của hiện trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận