Người Chơi Hung Mãnh

Chương 843: Thần khúc

Hắc Sắc Mộc Mã đè thấp giọng nói:
- Chết tiệt, điều này không đúng lắm, người bình thường mà gặp phải ba con mãnh thú, không chết mới là lạ, lẽ nào hệ thống còn giấu công cụ hay trang bị nào đó trong rừng, trước tiên phải tìm được nó, sau đó mới có thể thuận lợi tiến hành tham gia trò chơi?
- Không, không phải như vậy.
Mèo Rừng hình như nhớ đến cái gì đó, ánh mắt sáng lên:
- Báo hoa, Sư tử, Sói mẹ, tôi hiểu rồi, là “Thần Khúc”!
Hắc Sắc Mộc Mã sững sờ một lúc:
- Cái gì?
- “Thần Khúc” là một bài thơ dài của nhà thơ người ý Dante Alighieri!
Mèo Rừng kích động nói:
- “Tôi đã đi được một nửa chặng đường cuộc đời, nhưng tôi lại sa vào một khu rừng tăm tối. Dường như ở nơi ngọn đồi bắt đầu dốc lên, có một con báo với thân hình nhẹ nhàng uyển chuyển, cơ thể cường tráng dị thường đột nhiên lao ra.” Trong bài thơ “Thần Khúc”, Dante đi lạc vào khu rừng hắc ám tượng trưng cho tội lỗi và bị ba con mãnh thú chặn đường. Con báo tượng trưng cho lạc thú, Sư tử tượng trưng cho tham vọng, và Sói mẹ tượng trưng cho lòng tham.
Hắc Sắc Mộc Mã là một lập trình viên, hắn mới chỉ nghe qua chứ chưa từng xem qua “Thần Khúc”. May thay, hắn ta có một lượng dữ liệu khổng lồ được lưu trữ trong con mắt cơ học của mình.
Ý nghĩ vừa chuyển động, những thông tin liên quan về “Thần Khúc” đã được trích xuất ra.
Bài thơ này được viết từ năm 1307 đến năm 1321, Dante là tác giả của bài thơ, tự coi mình là chủ nhân, tự tưởng tượng rằng bản thân với tư cách là một người sống, đã có một chuyến du lịch xuống địa ngục, cùng nói chuyện với các nhân vật nổi tiếng khác nhau trong địa ngục, luyện ngục và thiên đường, từ đó lên án sự cai trị của giáo hội, đối với chủ nghĩa ngu muội thể hiện tư tưởng theo đuổi chân lý.
- Nếu như thật sự là Thần Khúc, thì ba con dã thú này không phải là dùng để đánh nhau.
Đôi mắt Phù Thủy sáng lên, nói:
- Trong bài thơ, người đã giải cứu Dante khỏi vòng vây, đó là thần tượng của ông, nhà thơ La Mã cổ đại Publius Virgilius Maro. Ngay sau đó Virgilius, hay còn gọi là Virgil, rất nhanh sẽ xuất hiện trên vùng núi hoang vắng này.
Là một nhà môi giới tình báo có văn hoá, La Tử cũng đã đọc qua bài thơ “Thần Khúc”, hắn vô thức nhìn xung quanh.
Trong bài thơ, Virgil sẽ đứng trên ngọn núi hoang vắng, Dante sau khi nhìn thấy hắn ta, hỏi hắn là người hay là ma, sau đó cầu xin hắn ta giúp đỡ.
Virgil bày tỏ danh tính của mình, là một bậc tiền bối trong thơ ca, hắn đón nhận sự sùng bái của Dante, biểu thị rằng bản thân mình có thể đưa Dante rời khỏi đây và đi đến địa ngục.
Vậy thì?
La Tử siết chặt cây gậy, căng thẳng nhìn ba con mãnh thú dần tiến lại gần.
Nhật ký nhiệm vụ vẫn chưa được cập nhật, vị nhà thơ la mã cổ đại Virgil, người đáng lẽ phải ra mặt cứu giúp vẫn còn chưa xuất hiện.
- Motherfuker!
Câu chửi thề quốc dân của Anh Quốc từ trong cổ họng của người mặc áo đen, ở phía sau bên trái của sườn núi vang lên.
Mấy người cùng quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông trung niên da đen đầu trọc, mặc một bộ tây trang màu đỏ rượu, đội chiếc mũ ảo thuật và chống gậy.
Một bên hăng say tuôn ra một tràng những câu chửi quốc dân của Anh Quốc.
Một bên bước những bước dài đi lên sườn núi.
- Fukyouthefugfuker! Getthefugmyway!
Người đàn ông da đen đầu trọc vung gậy mắng ba con mãnh thú, chỉ trong một phút ngắn ngủi, hắn ta đã nói từ “F…” ít nhất chục lần.
Những điều không thể tưởng tượng xảy ra rồi.
Ba con thú hung dữ, đói khát, sau khi nhìn thấy người đàn ông mặc bộ đồ màu đỏ rượu, lại cúi đầu quắp đuôi, khẽ gầm gừ, tiu nghỉu mà bỏ chạy, rất nhanh đã biến mất ở cuối sườn núi.
- Ma dờ phắc cơ.
Người đàn ông da đen hói đầu thấp giọng chửi, đến gần La Tử, liền thay đổi biểu tình hung hãn ban nãy. Nở một nụ cười trên khuôn mặt, tay trái nắm chặt gậy, tay phải duỗi ra, nhiệt tình bắt tay La Tử hiện đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
- Ngài là luật sư Kevin Lomax phải không? Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!
La Tử nuốt nước bọt, hỏi một cách không chắc chắn:
- Ô, ông Samuel Jackson?
Không sai, người đàn ông hói đầu da đen này có vẻ ngoài hơi giống nam diễn viên Samuel Jackson người Mỹ.
Samuel đã góp mặt trong hàng loạt bộ phim kinh điển như “Dung tục”, “Vương bài đối vương bài”, “Đương đầu với thử thách”, “Cô dâu báo thù” và những bộ phim kinh điển khác. Câu cửa miệng chính là câu chửi quốc dân "Ma dờ phắc cơ".
Vì câu chửi thề này hắn ta chửi quá hay, có âm điệu, hắn gần như là diễn viên duy nhất lâu nay chửi "Ma dờ phắc cơ" mà không hề gây khó chịu.
Chính vì vậy, một số khán giả còn gọi đùa là “Hiệp sĩ ma dờ phắc cơ”.
“Bộ ba chiến tranh giữa các vì sao” có lẽ là một trong số ít phim mà Samuel không chửi “Ma dờ phắc cơ”.
- Ha ha…
Người đàn ông da đen hói đầu dùng biểu cảm “Ây da bị cậu nhìn ra rồi”, rất có thiện ý khua khua tay:
- Ngài không phải là người đầu tiên cho rằng tôi là vị Jackson trong thế giới thực. Mặc dù tôi trông rất giống anh ấy, nhưng tuổi của tôi quả thật là già hơn anh ấy rất nhiều, và tôi đã chết rồi. Biết đâu một ngày nào đó tôi có thể xin nghỉ để tìm gặp anh ấy và trao đổi kinh nghiệm với anh ấy về việc chửi thề.
Mí mắt La Tử giật giật:
- Đã chết?
- Đúng vậy.
Người da đen đầu trọc gật đầu nói:
- Đây là nơi dừng chân của sinh linh, là nơi âm gian và thế giới thực giao nhau, lối vào địa ngục, và tôi là sứ giả sẽ dẫn ngài đến địa ngục, ngài có thể gọi tôi là Fury.
Dường như ngay sau khi người da đen nói xong chữ cuối cùng, nhật ký nhiệm vụ của La Tử cũng biến đổi.
[Mục tiêu nhiệm vụ giai đoạn đầu: Leo lên sườn núi đã hoàn thành].
[Mục tiêu của nhiệm vụ giai đoạn hai: Đi theo sứ giả của địa ngục, tiến vào địa ngục Minh Phủ].
La Tử rất muốn nói với những người bạn đồng hành của mình về những thay đổi trong mục tiêu nhiệm vụ. Tuy nhiên, trước mặt vị sứ giả khó đoán này khiến hắn không thể mở lời.
- Ngài có phải đang tự hỏi tại sao không phải là nhà thơ la mã cổ đại Publius Virgilius Maro đến tiếp đón mình đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận