Người Chơi Hung Mãnh

Chương 178: Không động đậy được

Gió cuốn theo cát mịn lùa vào khóe mắt Hắc Sắc Mộc Mã, hắn bất giác chớp chớp mắt.
Khi mở mắt ra lần nữa, những bức tượng nữ bằng đá cẩm thạch đã thay đổi từ hai thành bốn bức.
Những đôi chân trắng tinh ấm nhuận của họ đã rời khỏi chân tượng từ lúc nào không rõ.
Cơ thể họ cứng ngắc và giẫm lên sàn nhà lạnh lẽo của phòng mỹ thuật,
Điều đáng sợ hơn là những chiếc vải lụa mỏng ban đầu được che trên khuôn mặt của bức tượng đã bay lên.
Lộ ra bốn khuôn mặt không còn trầm lặng, đoan trang mà trở nên méo mó, dữ tợn và độc ác.
Chúng há to miệng, đầy răng nhọn và sắc như lưỡi răng cưa,
Chiếc lưỡi vốn đã được chôn trong miệng, thì lại phân nhánh ra ở đoạn đầu, giống như một con rắn độc, thè về phía Hắc Sắc Mộc Mã.
Bức tượng ban nãy thiêng liêng, trong sáng, đẹp đẽ và trang nghiêm làm sao,
Bây giờ lại tà ác, bạo ngược, tham lam và độc ác biết bao.
- Chuyện gì đã xảy ra.
Hắc Sắc Mộc Mã lui về phía sau nửa bước, may mà bốn bức tượng đều cứng đờ bất động, bốn đôi cánh tay vươn về phía trước chỉ cách ngực hắn không đến hai mét.
- Khi nào...
Hắc Sắc Mộc Mã kinh hoàng, ngay cả khi có được cặp kính [Người nhìn thấu mật mã] giúp đỡ, hắn vẫn không nhìn rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Hắn hít một hơi thật sâu, và di chuyển lòng bàn chân về phía cánh cửa với tốc độ rất chậm rất chậm.
Hắn ta lấy ra một khẩu súng phóng tên lửa cá nhân màu đen từ trong cột ba lô bằng cả hai tay.
Khoảng cách giữa hai bên quá gần, hắn ta phải đi ra ngoài lớp học để đảm bảo rằng sóng xung kích của vụ nổ tên lửa sẽ không làm bản thân bị thương.
Từng chút một, hắn ta bất chấp trận cuồng phong và đi tới trước cửa phòng mỹ thuật.
Tuy nhiên, cơn cuồng phong càng dữ dội, Hắc Sắc Mộc Mã chân trước vừa bước ra khỏi lớp học.
Chân sau thì toàn bộ cánh cửa gỗ cũ kỹ đã bị cơn cuồng phong thổi bay và rơi xuống một cách xiên xẹo.
Đập vào khung cửa một tiếng "bành", vừa vặn cản tầm mắt của Hắc Sắc Mộc Mã đang nhìn bốn bức tượng.
Hắc Sắc Mộc Mã đã bị sốc, và cảm giác khủng hoảng trong lòng hắn ta đã báo động.
Hắn ta đá tung cánh cửa gỗ trước mặt, nhưng lại nhìn thấy tám bức tượng bằng đá cẩm thạch đang đứng ngay ngắn sau cánh cửa gỗ.
Tám bức tượng này khom người một nửa, năm ngón tay của chúng chảy ra và hợp lại thành ba ngón,
Khuôn mặt vốn đã hẹp và dài nay càng ngày càng hẹp và dài ra, thậm chí trên mặt còn mọc một số sợi lông đen ngắn.
Và trong cái miệng lớn ấy, những chiếc răng như lưỡi răng cưa được nối với nhau tạo thành một chiếc vòng khảm lồng vào nhau.
Nó giống như một số loại trùng sâu.
Hình tượng của những bức tượng này lại càng thêm kinh khủng, thậm chí có thể nói là bọn chúng dần dần thoát khỏi hình dạng con người và đang biến thành một hình thái "Dã thú nằm bò xuống để đi" nào đó.
Số lượng lại tăng nhiều hơn ...
Hắc Sắc Mộc Mã buộc mình phải bình tĩnh, mỗi lần pho tượng biến hóa, đều khuất khỏi tầm nhìn của hắn mà biến hóa,
Điều đó có nghĩa là chỉ cần hắn ta tiếp tục nhìn vào những bức tượng này, chúng sẽ không thể biến hóa.
Hắc Sắc Mộc Mã đứng trong hành lang, nhìn chằm chằm tám pho tượng bên trong cửa, chậm rãi lùi về khoảng cách an toàn.
Trong khi vẫn mở to mắt, hắn ta giữ khẩu súng phóng tên lửa trên vai, nhắm thẳng vào và bóp cò.
Tên lửa bay ra và đâm thẳng vào bức tượng bằng đá cẩm thạch hàng đầu một cách công bằng.
Bùm.
Ánh lửa vô cùng chói mắt, khói bốc lên ngút trời, Hắc Sắc Mộc Mã buộc đôi mắt khô khốc chăm chú không chớp mắt nhìn vào giữa làn khói dày đặc.
Bỗng nhiên, hắn nghĩ ra điều gì đó.
Nếu bức tượng chỉ có thể di chuyển mà không bị nhìn thì khi ngọn lửa bùng lên và khói bốc lên, có phải là chúng có thể di chuyển tự do ...
Tạch tạch tạch.
Dưới chân và sau lưng Hắc Sắc Mộc Mã vang lên tiếng nham thạch vỡ vụn, hắn chợt nhận ra điều gì đó và quay lại ngay lập tức.
Sau lưng Hắc Sắc Mộc Mã, bảy tám bức tượng không biết từ bao giờ đã xuyên thủng lớp bê tông cốt thép, sàn nhà và trần sau lưng hắn.
Đang đứng phía sau hắn ta, chuẩn bị tấn công - bốn cái móng vuốt sắc nhọn đã được gắn vào lưng, cổ và thắt lưng của Hắc Sắc Mộc Mã.
Và khi tầm nhìn của Hắc Sắc Mộc Mã quét qua, bọn chúng vốn đang giương răng múa vuốt, lại trở về tư thế cứng đờ và bất động.
Bùm.
Bên tai lại vang lên tiếng tường nứt, Hắc Sắc Mộc Mã mở to đôi mắt đỏ ngầu, thân hình lùi lại nhanh chóng, từ khóe mắt nhìn chằm chằm vào bức tường.
Trong vách tường, khoảng hơn chục bức tượng đang đào bê tông cốt thép bằng bàn tay đã bị ánh mắt quét qua và không động đậy được nữa.
Nếu nói rằng những bức tượng này sẽ tách ra làm hai mỗi khi chúng khuất khỏi tầm nhìn,
Như vậy chỉ sợ Hắc Sắc Mộc Mã nháy mắt vài cái, thì toàn bộ phòng nghệ thuật sẽ choáng ngợp bởi những bức tượng đá cẩm thạch bao phủ.
Dùng đạn hỏa tiễn cũng không thể giết chết chúng,
Thậm chí khói cuồn cuộn do tên lửa gây ra sẽ khiến tầm nhìn của bản thân mất đi hình dáng chúng, để cho bức tượng tiếp tục tách ra.
- Cái này...
Hắc Sắc Mộc Mã cảm thấy hai mắt mình khô đến mức sắp nổ tung, hắn đưa hai tay lên chống mí mắt để không vô thức chớp mắt.
Mọi người cần chớp mắt để nước mắt phân bố đều trên giác mạc và kết mạc để giữ ẩm cho bề mặt nhãn cầu.
Một người bình thường chớp mắt hơn chục lần một phút trong trạng thái vô thức, thường là từ hai đến sáu giây một lần chớp, và mỗi lần chớp mắt chỉ diễn ra trong khoảng 0,3 giây.
Tốc độ di chuyển của những bức tượng này ngày càng mở rộng và số lượng ngày càng nhiều,
0,3 giây ngắn ngủi này đủ để chúng chia ra vài ngả và vòng ra sau Hắc Sắc Mộc Mã,
Sử dụng những cánh tay đã bị biến thành móng vuốt quái vật, cắt đứt đầu hắn ta.
Hoặc dùng cái miệng to đầy máu hình con trùng sâu đó để cắn rơi toàn bộ đầu của hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận