Người Chơi Hung Mãnh

Chương 223: Bản mẫu

Sau khi tìm kiếm xong, hắn ta bước ra khỏi phòng thí nghiệm và nói với những người bạn đồng hành khác rằng không phát hiện ra mầm bệnh nhiễu sóng ở khoảng cách xa.
Ngay khi tất cả mọi người đang khó hiểu không lý giải được điều này, Hắc Thánh Tử đột nhiên thay đổi sắc mặt, giơ một tay lên, quay đầu nhìn về phía sau hành lang.
Những người khác ngậm miệng ngay lập tức và tắt đèn pin cùng Hắc Thánh Tử.
Trong hành lang lại bao trùm một sự tĩnh lặng chết chóc,
Trong sự tĩnh lặng, dường như có tiếng bước chân lúc nặng lúc nhẹ từ xa vọng lại.
- Người đi khập khiễng, cao khoảng 1 mét 8, nặng 80 ki-lô-gram, đi chân đất.
Lý Ngang trong đầu phác họa hình dáng chủ nhân qua tiếng bước chân, trong lòng thầm nói:
- Người sống? Hay là thể nhiễu sóng?
- Hô…hô…
Hơi thở xé rách cổ họng vang vọng hành lang, chủ nhân tiếng bước chân lang thang một hồi, dường như phát hiện ra cửa thang máy bị hỏng, xoay người chạy về phía bên kia hành lang.
- Đuổi!
Thợ Đá trầm giọng quát, sáu người bật đèn pin và đuổi theo dọc theo hành lang.
Sau khi rẽ vài góc, chùm sáng đèn pin cầm tay đã tìm ra chủ nhân của tiếng bước chân,
Đó là một sinh vật hình người dị dạng và xấu xí, da của ông ta màu xanh vàng, nổi đầy mụn mủ khổng lồ, trên người như treo vô số viên trĩu nặng, chứa đầy túi nước.
Ông ta đi chân trần và khoác trên mình một tấm vải rách, sau khi xác định kỹ càng có thể miễn cưỡng nhìn ra đó là một bộ âu phục quần tây.
Ông ta vốn đang bước đi một cách vụng về và chậm chạp dọc theo hành lang với đôi chân sưng phù như chân voi,
Sau khi nhận ra rằng mình bị bao phủ bởi chùm ánh sáng người,
Ông ta đột ngột quay lại, trên mặt nhiễu sóng giống như một cây nấm, tràn đầy sự kinh ngạc,
- Người! người! Các ngươi là người sống!
Ông mơ hồ không rõ hô to lên và liều mạng lắc tay để thể hiện rằng ông ta không có ý thù địch.
Sáu người chơi dừng lại đột ngột và chĩa vũ khí vào con quái vật.
- Không được lại gần!
Thợ Đá lùi lại nửa bước và hét lên:
- Dừng lại ở đó không được di chuyển!
Con quái vật nhiễu sóng phối hợp dừng lại, nước mắt chảy ra từ đôi mắt sưng phồng do mụn mủ đè lên, và không ngừng lẩm bẩm một mình:
- Ta biết ... ta biết sẽ có người sống sót ...
Lý Ngang và Vạn Lý Phong Đao nhìn nhau, thầm nghĩ kịch bản này không thể đơn giản như vậy, quái vật nhiễu sóng trước mặt vẫn còn thần chí của mình, mà nghe khẩu khí, ông ta hình như sống từ đầu thảm họa đến nay.
Thạch Đá hít một hơi thật sâu và hét vào thể nhiễu sóng hình người:
- Tên của ngươi?
- Tên của ta.
Con quái vật nhiễu sóng nặn ra một biểu cảm có lẽ là "cười khổ" và nói:
- Ngươi có thể có nghe nói đến ... tên ta là Alfonse Anderson.
?!
Kẻ tình nghi của thảm họa nhiễu sóng, một trong những mục tiêu nhiệm vụ, và ông chủ lớn Alfonse Anderson, làm sao hắn có thể đột ngột xuất hiện trước mặt Lý Ngang và những người khác, hơn nữa còn ở bộ dạng khủng khiếp không có chút sức lực chiến đấu.
Đầu óc của Thợ Đá quay ngoắt lại, nhưng trên mặt lại không lộ ra biểu cảm gì.
- Các ngươi là người trên mặt đất? Bên trên có bao nhiêu người còn sống sót? Các ngươi đã xây dựng lại nền văn minh sao?
Thể nhiễu sóng, hay Alfonse Anderson háo hức nói:
- Làm thế nào mà các ngươi lại vượt qua được vòng phong tỏa của lũ quái vật nhiễu sóng phía trên? Các ngươi đến đây để tiêu diệt ...
- Trả lời câu hỏi của tôi trước!
Thợ Đá đột nhiên cao giọng, lạnh lùng nhìn Alfonse Anderson, trầm giọng hỏi:
- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra trong thảm họa này?
- Thảm hoạ?
Alfonse dường như rơi vào hồi ức, ông ta cúi đầu xuống, nói khẽ:
- Người trên mặt đất đều không nhớ được chân tướng chuyện này sao ...
Ha ha, cũng bình thường thôi. Rốt cuộc, ngay cả ta cũng đã quên nó bao lâu nay, hai mươi năm, hay ba mươi năm ...
Không đợi những người chơi thúc giục thêm, Alfonse hít một hơi thật sâu và ngẩng đầu lên nói:
- Ta bắt đầu nói từ đâu đây...
Ta là Alfonse Anderson, một tỷ phú, nhà hóa sinh kiệt xuất nhất của thế kỷ 21, một nhà từ thiện và chủ sở hữu của công ty Thiên Bình.
Khi ta nối nghiệp cha mình, công ty Thiên Bình chỉ là một nhà máy sản xuất nước trái cây vô danh ở Boston, trong thiên niên kỷ thứ hai, công ty Thiên Bình đã phát triển thành một công ty khổng lồ độc quyền cung cấp hóa chất cực lạc cho nhân loại trên toàn thế giới.
Nhắc đến những điều này, giọng điệu của Alfonse trở nên sống động hẳn, ông ta liếc nhìn người chơi đang im lặng trong bộ quần áo bảo hộ chật hẹp và thở dài yếu ớt.
- Các ngươi có thể đã quên tên của công ty này, nhưng vào thời điểm đó, công ty Thiên Bình tượng trưng cho sự giàu có và hy vọng.
Công ty Thiên Bình dựa vào thức uống chức năng để kiếm tiền, vô số người coi tài năng của ta trong lĩnh vực hóa sinh là lý do giúp ta thành công,
Nhưng họ không biết rằng, trên thực tế, thiên phú cho tài năng hóa sinh của ta chỉ có thể được coi là xuất sắc, không phải là đỉnh cao,
Phần lớn những thành tựu của ta là nhờ ‘Bản mẫu’.
Thợ Đá cau mày nói:
- Bản mẫu?
- Chính xác mà nói là bản mẫu sinh vật.
Alfonse thẫn thờ kể:
- Sau khi bố ta mất, ta bị trầm cảm một thời gian dài. Theo gợi ý của một người bạn, ta đến bán đảo Keweenaw ở phía bắc Michigan để tham quan,
Trong một lớp đá phiến sét bị nứt vỡ ngoài tự nhiên, đã đào ra một khối chất giáp xác, do lông tóc và mai tạo thành, tương tự như phiên bản bo mạch chủ máy tính.
Ta mang nó trở về Boston, và trong quá trình chuẩn bị mang nó đến phòng thí nghiệm của trường đại học để làm hoá nghiệm, ta đã vô tình làm xước ngón tay và nhỏ một giọt máu lên bản mẫu ...
Alfonse Anderson dừng lại, có vẻ như đang vướng vào một số ký ức tồi tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận