Người Chơi Hung Mãnh

Chương 849: Thực tế

Fury nhìn mặt sông lấp lánh, cảm khái nói:
- Núi vàng, núi bạc không bằng non xanh nước biếc.
- Tại sao câu này nghe có cảm giác như kinh nghiệm làm giàu?
Hắc Sắc Mộc Mã không nhịn được châm biếm.
- Điểm gay go chính nằm ở đây, ngay cả thế giới Minh phủ cũng phải đối mặt với các vấn đề quản lý môi trường nghiêm trọng.
Lý Ngang bình tĩnh nói:
- Đúng là thực tế.
Đáng tiếc là lúc này hắn đang ở trong trạng thái chiếu ảnh, nếu không bất luận như thế nào hắn cũng phải tìm cách bắt mấy cái gọi là cá ma sống dưới đáy sông lên xem thử.
Đây là một thế giới kịch bản đẳng cấp, đồ tốt ở khắp mọi nơi nhưng lại chẳng thể đem đi.
La Tử giả vờ như không nghe thấy những lời châm chọc của người đồng hành, hắn do dự hỏi Fury:
- Vậy chúng ta cần phải đi qua con sông này?
- Ừm.
Người đàn ông da đen đầu hói gật đầu, nói:
- Thông thường, tất cả các sinh vật, linh hồn, bao gồm cả con người, sẽ được chỉ định đến một cổng thành khác nhau, cũng chính là cánh cổng mà vừa nãy chúng tôi đã đi qua. Họ phải xếp hàng rất lâu chờ đợi người đưa đò của Minh Hà. Tuy nhiên, xét thấy ngài là cao nhân ngàn năm có một, chúng tôi đã đặc biệt mở một con đường VIP, chuyên để chào đón ngài. Nếu như ngài đi qua những cổng thành bình thường, sẽ có những linh hồn nhân loại gào thét khắp nơi trên đường đi.
Fury dừng lại và nói thêm:
- Kiêu ngạo, ghen tị, thịnh nộ, lười biếng, tham lam, tham ăn, dục vọng, những linh hồn có ý niệm càng nặng, trong thế giới Minh phủ sẽ biến thành hình dạng vô cùng kỳ quái. Tôi không nghĩ rằng ngài sẽ muốn nhìn thấy những con quái vật dị dạng đó đâu.
La Tử nhấp môi, ngập ngừng hỏi:
- Vậy thì Fury tiên sinh và tôi, ở đời trước là người không có dục vọng sao?
- Haha, điều này lại không chắc chắn.
Fury nở nụ cười sảng khoái trên khuôn mặt:
- Một số đặc điểm dị thường của linh hồn không thể hiện ra bên ngoài. Những linh hồn khác đã ở lại Minh phủ đủ lâu để có thể học cách che giấu ngoại hình dị thường của mình. Là một thánh nhân, ngài khẳng định là không vấn đề gì. Thậm chí tôi, ở đời trước cũng có một điều ước nào đó ấp ủ, nhưng thời gian chết quá lâu, ngay cả bản thân tôi cũng quên mất điều ước ấp ủ ấy rốt cuộc là gì.
Fury có chút tiếc nuối mà lắc đầu, nhìn về phía dòng sông:
- Nhẩm tính thời gian, có lẽ Charon sắp đến rồi đây.
Trong thần thoại, Charon là một ông già xấu xí bẩn thỉu, trên tay cầm một mái chèo dài, mắt bốc lửa, lái một chiếc thuyền gỗ nhỏ, có nhiệm vụ chở những vong hồn qua Minh Hà.
Nhưng rõ ràng trong cái kịch bản đã bị biến đổi rất nhiều, Charon cũng biến thành… một con tàu chở hàng. Một chiếc tàu chở hàng với hai màu sơn đỏ đen, tàu chiến viễn dương với dàn pháo cỡ lớn.
“U u…”
Tiếng còi lớn vang lên trên mặt nước, từ xa có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang vẫy vẫy tay trên boong tàu chở hàng.
Fury quay sang bên cạnh, cười giải thích:
- Charon không phải là tên của một người cụ thể, mà là biệt hiệu của con tàu.
Ngoài con người, một số động vật lớn cũng cần được vận chuyển bằng tàu, các chuyến tàu nối tiếp nhau chở các loại linh hồn khác nhau. Đương nhiên để chào đón ngài, hội đồng đã đặc biệt điều chỉnh lịch trình của tàu hàng, đưa một con tàu đến đây.
Nói đến đây, Fury dừng lại một lúc, vẻ mặt hơi nghiêm túc:
- Ngài Kevin, đi cùng trên con tàu này còn có một thành viên của hội đồng, ngài ấy đối với pháp luật vô cùng hiểu biết, có lẽ sẽ tiến hành đánh giá và phán xét ngài. Tôi khuyên ngài chốc nữa nên thận trọng lời nói một chút.
La Tử nghe xong liền sửng sốt, muốn hỏi lại, nhưng Fury đã quay đầu đi và không muốn nói thêm.
Cùng lúc đó, con tàu chở hàng màu đỏ đen trên biển dùng tốc độ phi thường hoàn toàn không phù hợp với trọng, rẽ sóng mà đến, trong nháy mắt đã đến bên bờ. Vào lúc nó chuẩn bị lao vào bờ, toàn bộ thân tàu quay 90 độ, rung lắc dữ dội, dừng lại bên bờ.
“Ầm”.
Một bên của boong tàu chở hàng ở phía bờ biển đột nhiên bắn lên, kéo dài theo đường chéo xuống nơi La Tử và Fury đang đứng, tạo thành một bậc thang dẫn lên boong tàu. Thậm chí còn phủ một tấm thảm đỏ tươi trên đó.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Pháo bên kia chiến hạm lần lượt bắn hơn mười phát đạn như những lời chào mừng các vị khách quý. Trong tiếng pháo chói tai, có một bóng người đứng trên mũi tàu, bước lên boong, chậm rãi đi xuống bậc thang.
- Mạnh thật…
Hắc Sắc Mộc Mã cảm thấy như bị điện giật, toàn thân nổi da gà. Rút kinh nghiệm từ bài học trước đó, hắn không dám bật chức năng dò tìm trong nhiệm vụ kịch bản cực kỳ bí ẩn này. Chỉ quan sát bằng mắt thường.
Thân ảnh bước ra khỏi chiếc tàu chở hàng là một người đàn ông với cái đầu của một con ong.
Hắn ta có thể hình trung bình, mặc một bộ tây trang sọc kẻ, hai tay chắp sau lưng, thái độ bình tĩnh và tự nhiên.
- Ngài đây là luật sư Kevin, phải không?
Người đàn ông đầu ong chủ động đưa tay ra bắt tay La Tử:
- Rất vinh hạnh được gặp ngài.
La Tử hỏi một cách không chắc chắn:
- Ngài là…
- Ở đời trước họ của tôi là Bonaparte, người sáng lập đế chế Pháp đầu tiên, người cai trị Pháp đầu tiên và là hoàng đế đầu tiên của đế chế Pháp.
Hàm nhai và vòi của người đàn ông ong liên tục mở ra và đóng lại, từ đó những chữ đầy đủ bằng tiếng Anh phát ra:
- Nhưng đó đều là chuyện của hàng trăm năm trước. Có lẽ đối với những người đã chết khác, cuộc sống của họ sẽ luôn dừng lại vào ngày họ chết đi. Tất cả thời gian sau khi chết đều là hồi ức của những mảnh ký ức trong quá khứ. Nhưng tôi không muốn dừng lại ở quá khứ.
- Tôi hiểu rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận