Người Chơi Hung Mãnh

Chương 787: Thần Phật

La Tư Viễn trầm giọng nói:
- Lúc ấy sư phụ nghĩ, chẳng lẽ các hạt va chạm vào nhau khiến các hạt phô bày ra tính chất sóng.
- Vì thế, mỗi lần ông ấy chỉ phát ra một hạt, đi qua hai khe, để ngăn cản khả năng các hạt giao thoa với nhau.
- Tuy nhiên, vài giờ sau các vân giao thoa vẫn xuất hiện trên tấm chắn.
- Cách giải thích duy nhất là khi hạt xuyên qua khe đôi, giao thoa với chính nó, lại lần nữa hợp nhất, cuối cùng trở thành một hạt hoàn chỉnh va vào màn chắn.
- Điều này đã tạo ra những nghi ngờ lớn hơn, làm thế nào để các hạt lựa chọn đi qua khe hở ất hay khe hở giấp, hoặc cả hai khe hở?
- Kể từ đó, sư phụ đã dùng phép thuật, thiết kế một thiết bị cực kỳ tinh vi có thể quan sát được cảnh tượng khi các hạt đi qua khe đôi…
Giọng nói của La Tư Viễn có chút run rẩy:
- Kết quả … chuyện xảy ra ngoài sức tưởng tượng của ông ấy.
- Sau khi thêm thiết bị quan sát, các hạt nhỏ lại một lần nữa trở về các hạt bình thường, vết đích va chạm trên màn chắn.
- Cũng thay đổi thành hai đường thẳng đứng mà không phải các đường vân giao nhau.
- Hạt, hạt tạo thành vạn vật, dường như biết có người đang rình coi nó! Lúc người ta quan sát được thì biểu hiện hoàn toàn không giống!
- Quá hoảng sợ ông ấy đã tháo thiết bị đi, dùng linh thức của mình để quan sát hạt.
- Kết quả vẫn như vậy!
- Điều này cũng có nghĩ là hành vi quan sát của một người có thể quyết định bản thân hạt!
- Loại lý luận này, còn đáng sợ hơn nhiều so với việc thừa nhận rằng ánh sáng có cả tính chất sóng và tính chất hạt cùng một lúc!
- Dối với người bình thường mà nói, những thứ này cũng không phải là vấn đề gì. Sau tất cả người ta vẫn tin tưởng vào sự tồn tại của Thần Phật, tin tưởng chúng sinh trên cõi u tối, có một ý chí lớn lao vượt ngoài tầm hiểu biết của người bình thường.
- Nhưng đối với Quảng Trần Tử biết Thần Phật không tồn tại mà nói, ông ấy tuyệt đối không thể nào tiếp nhận được.
- Nếu như là người bắt đầu dùng linh thức quan sát đánh giá thì có thể ảnh hưởng đến các hạt.
- Như vậy động vật thành tinh có được hay không?
- Thực vật thành tinh được hay không?
- Những côn trùng nhỏ bé là nguồn bệnh có được hay không?
- Bần đạo không thể không bội phục thần kinh mạnh mẽ của sư phụ, thậm chí còn đưa ra giả thuyết ứng với chứng cứ, giả định mỗi một hạt bên trong, đều ẩn giấu một Tiên Phật thích đùa dai.
- Những Tiên Phật này cố ý giở trò xấu trong quá trình thử nghiệm, điều tra xem có phải có người đang rình xem trộm chúng không.
- Đương nhiên, Tiên Phật đã qua đời, mà Tiên Phật cũng không có hứng thú đổ xúc sắc.
La Tư Viễn lo lắng nói:
- Sau một thời gian thí nghiệm lâu dài và đau đớn, sư phụ đã lựa chọn xuống núi hành tẩu, trong quá trình đó thu nhận ta làm đồ đệ.
- Ta là người duy nhất trên thế giới có thể thấu hiểu cũng như theo kịp được mạch suy nghĩ của ông ấy.
- Với sự giúp đỡ của ta, ông ấy đau khổ mà vui vẻ chịu đựng tiếp tục hoàn thiện thí nghiệm.
- Ví dụ như đem máy thăm dò, sau đó đặt ở khe đôi.
- Bởi vì hạt nhỏ đã đi qua được khe đôi này, cho nên sự kiện “đi qua khe đôi” này đã trở thành lịch sử.
- Cứ như vậy, sau hành động quan sát và đánh giá sự kiện đi qua khe đôi, còn có thể lấy kết quả làm nguyên nhân không, ảnh hưởng đến chính lịch sử hay không?
La Tư Viễn nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi nói:
- Kết quả cho thấy, nếu khởi động máy quan trắc, thì hành vi quan sát sẽ khiến cho các hạt ánh sáng không tạo ra vân giao thoa. Nếu như tắt máy thì các đường vân sẽ hình thành trở lại. Nói cách khác, kết quả của việc quan sát trở thành nguyên nhân của sự việc, tương lai quyết định quá khứ.
Lần đầu tiên trên gương mặt của La Tư Viễn xuất hiện vẻ sợ hãi, trái ngược hoàn toàn với sự mờ mịt trên gương mặt của những tu sĩ khác.
- Bản thân thí nghiệm còn có phiên bản cuối cùng, đó chính là trì hoãn việc xóa có chọn lọc. Loại thí nghiệm này cho thấy, kết quả có thể đã được tạo thành sớm hơn nguyên nhân rất nhiều năm. Thời gian không thực, không gian cũng không thực, mọi tiêu chuẩn vi mô đang thách thức tư duy của thế giới vĩ mô. Loại cảm giác tuyệt vọng bị xé rách này khiến cả sư phụ tôi cũng chán nản bỏ cuộc, bắt đầu gửi gắm hy vọng sự trợ giúp từ thần phật. Nếu như Thần, Phật thật sự tồn tại, thì họ, những người đại tự tại, đại tiêu dao, đại trí huệ, chắc chắn sẽ có thể trả lời câu hỏi này.
La Tư Viễn nói khẽ:
- Tôi, khi chỉ mói là một học đồ, đã cùng sư phụ đi khắp mọi nơi trên thế giới, đến những địa điểm có dấu tích của Thần, Phật. Chúng tôi đến Thiên Trúc ngắm nhìn cây Bồ Đề mà Phật Tổ từng ngồi khi Ngài giác ngộ. Như thường không có chuyện lạ gì xảy ra. Chúng tôi đi sâu xuống dưới Hoàng Tuyền Cửu U, đi tìm dấu vết Âm Ti, cũng không tìm được gì cả. Chúng tôi thậm chí còn tìm được thánh địa của Giáo phái Bạch Liên, thừa dịp giáo chủ Bạch Liên đi ngủ mà lẻn vào, còn vãi nước tiểu lên trên ghế mà Thánh Bạch Liên thường hay ngồi, ha ha. Sư phụ đã đưa tôi rời xa lục địa trên một con thuyền, trôi dạt lang thang mấy tháng ở Calm Belt, nơi ngoại trừ nước biển ra thì không có bất kỳ sinh vật sống nào. Cuối cùng lại gặp được Bắc Minh Quy Khư trong truyền thuyết. Đó là một vách đá dưới biển, mỗi phút mỗi giây đều có hàng tấn nước biển trút xuống, thuận theo vách núi rơi xuống vạn trượng, biến mất không còn chút tăm hơi. Mà ở bên ngoài Quy Khư lại là Hỗn Độn hoàn toàn u ám đến mức không thể xóa bỏ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận