Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1277: Đi săn

Tổ trùng thử bắt giữ, kiểm soát một vài nhân viên bảo vệ, kiếm được càng nhiều tình báo về Thế Giới Thất Lạc hơn, thế nhưng cho đến hiện tại vẫn chưa có một nhân viên bảo vệ nào bị bắt một cách hiệu quả… bởi vì chúng đều sẽ tiến hành giải thể sau khi bị bắt giữ. Còn về những người chơi bị cuốn vào cuộc chiến giữa tổ trùng và thú máy, cuối cùng bị tổ trùng bắt giữ…Nếu thẳng tay giết luôn thì sẽ cực kỳ lãng phí, vả lại có khả năng sẽ khiến đơn vị tổ trùng có được tư cách của người chơi, sinh ra người chơi bầy trùng có thể du xuyên qua nhiều thế giới, đồng thời khiến Lý Ngang có nguy cơ mất quyền kiểm soát tuyệt đối với tổ trùng. Trong trận chiến giữa thú máy và tổ trùng trước đó, tổ trùng đã bại lộ trước tầm mắt của những người chơi khác. Thế nhưng may mắn thay, những người chơi này càng tin tưởng tổ trùng là sinh vật bản địa của Thế Giới Thất Lạc đúng như trong kế hoạch của Lý Ngang, không một ai cho rằng chủng tộc vũ khí sinh học với quy mô lớn như vậy lại được kiểm soát bởi một người chơi nào đó. Nếu đã bại lộ rồi, vậy thì cần phải tối đa hóa lợi ích.
Sau một hồi suy nghĩ, Lý Ngang lập tức ra lệnh cho trùng não trong các tổ trùng, để chúng nhanh chóng bắt đầu tiến hành tra khảo, thẩm vấn, nghiên cứu và phân tích những người chơi bị bắt giữ.
Mô hình Tà Thần được đặt trong tổ trùng số 1 tại tầng 41, những thành phố tổ trùng khác sẽ sử dụng linh năng để kết nối với tổ trùng số 1, sau đó trùng não của tổ trùng số 1 sẽ dựa vào mô hình Tà Thần để truyền đạt thông tin cho Lý Ngang.
Người chơi có thể chen chân vào trong top 300 dù ít dù nhiều cũng sẽ có mấy tuyệt kỹ độc môn, chỉ cần tổ trùng có thể đảm bảo quyền kiểm soát tuyệt đối những người chơi này thì lợi ích tiềm năng có thể nhận được sẽ cao hơn rủi ro nhiều. Đương nhiên, Lý Ngang cũng chẳng phải loại người tàn ác gì, hắn sẽ không chém người chơi thành trăm mảnh, chỉ cần hết giá trị, bọn họ vẫn có thể an toàn rời khỏi Thế Giới Thất Lạc… Còn về việc sẽ rời đi với hình thức tồn tại sinh mệnh nào, vấn đề này lại không nằm trong phạm vi cân nhắc của Lý Ngang. Thời gian triệu hồi Chiến Mã Khủng Bố sắp kết thúc, Lý Ngang bèn giảm tốc độ, xoay người xuống ngựa, tiện tay ném luôn một củ cà rốt vào trong miệng con ngựa sắp biến mất này. Hắn tiến lên phía trước vài bước, nhìn đường hầm sâu hun hút tối đen như mực dẫn thẳng đến tầng dưới, khẽ nói:
“Trước mặt chính là thông đạo từ tầng 44 đến tầng 43.” Liễu Vô Đãi cũng bước xuống khỏi mô tô bay, cầm quyển manga “Khi Những Vì Sao Trở Về” không thể cất vào trong ô túi đồ, bỏ vào trong ba lô, sau đó nói: “Rất nhiều thú máy từng trèo qua mép đường hầm, để lại dấu vết, hơn nữa dấu vết đều còn khá mới.”
Lý Ngang nói tiếp: “Xét từ số lượng và mật độ của dấu vết, e rằng thú máy của tầng này không rõ vì lý do gì đều đã đi xuống tầng dưới bằng thông đạo, cuối cùng biến mất.”
“… Ta có một dự cảm không lành, như thể tầng dưới có một bóng đen khổng lồ sâu thẳm và tà ác…” Liễu Vô Đãi yên lặng nhìn chằm chằm vào đường hầm tối đen như mực, dừng lại một chút, sau đó chậm rãi nói: “Đi thôi, dù sao chúng ta cũng phải xuống tầng dưới.” “Ừm.” Lý Ngang gật đầu, vươn tay chạm vào đống kim loại bên đường, rèn ra hai sợi xích sắt cố định lên trên tường, sau đó bám vào sợi xích đi xuống sâu trong đường hầm cùng với Liễu Vô Đãi.…
“Bầy trùng… cỡ lớn… Kiến Vương… cứu mạng…”
Trong thiết bị liên lạc truyền ra giọng nói rè rè đứt quãng, sau khi kéo dài được một lúc thì mất tín hiệu, chỉ còn lại tạp âm. Thanh niên có nước da ngăm đen, khóe miệng mọc hai chiếc răng nanh, đứng trên đống phế tích, trong tay cầm máy liên lạc, sắc mặt khẽ thay đổi. Hắn chính là ‘Đại Hắc Thiên’, người xếp thứ 42 trong bảng xếp hạng sức chiến đấu cá nhân, thuộc Tập đoàn Công nghiệp nặng Châu Âu, cũng đến từ Ấn Độ như “Trục Phong giả” Nina. Thế nhưng khác với Nina, đẳng cấp của hắn trong thế giới hiện thực tại Ấn Độ là Bà La Môn, sinh ra trong một gia đình quý tộc có sức ảnh hưởng không nhỏ đến xã hội ở miền bắc Ấn Độ. Tương ứng với xuất thân, thứ hắn sở hữu chính là hệ thống sức mạnh được thừa hưởng từ truyền thuyết Đại Hắc Thiên Mahakala.
“Bầy trùng…”
Đại Hắc Thiên nhẩm lại câu từ phát ra từ máy liên lạc của Tập đoàn Công nghiệp nặng Châu Âu, sau đó quay đầu lại nhìn người đàn ông mặc vest ngồi ở một góc, khẽ nói: “Kiến Vương, vì sao hắn lại nhắc đến tên của ngươi? Bầy trùng vẫn luôn truy đuổi chúng ta trước đó, rốt cuộc có liên quan gì đến ngươi hay không?” Người đàn ông mặc đồ Tây có tướng mạo anh tuấn im lặng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Đại Hắc Thiên, bình tĩnh nói:
“Ta nói, không phải ta.” Trong ống tay áo đồ Tây của Kiến Vương, mấy con kiến hình dạng không giống nhau chậm rãi bò ra, dịu ngoan nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Đại Hắc Thiên còn muốn hỏi tiếp, lại bị Vũ Xà ở một bên cắt ngang:
“Được rồi, ta với ngươi đều biết những sinh vật kia không có khả năng có liên quan tới Kiến Vương.” “Ai biết được…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận