Người Chơi Hung Mãnh

Chương 148: Nổ súng

Bốn thành viên của SWAT. đồng loạt nhìn nhau, chuyện bọn họ tập kích tòa nhà này là tự ý hành động, đến cấp trên còn không có, lấy đâu ra mấy câu hứa hẹn kia chứ.
Phía bên kia cánh cửa vẫn hoàn toàn yên tĩnh, Lý Ngang sờ cằm, nheo mắt, nhỏ giọng nói:
- Chậc, thế mà hắn vẫn không bị lừa.
Ai lại bị lừa chứ, có quỷ mới tin hắn.
Trong lòng bốn người kia thầm oán trách, bỗng thấy Lý Ngang lại tiếp tục dồn sức, lớn tiếng dụ hàng:
- Mấy ông trong phòng ra mà xem đi, ngoài này có một đàn heo nái đang xếp hàng rồi nhảy xuống mương đây này! Cảnh tượng này đúng là quá ngoạn mục, không xem sẽ hối hận cả đời đó!
Vẫn như cũ, không hề có động thái gì.
Bốn thành viên kia thở dài ngao ngán, thật sự bất lực.
Lý Ngang hít một hơi thật sâu, hai mắt sáng lên, hét lớn về phía khe hở:
- Nếu còn không mở cửa nữa, tôi sẽ dùng những biện pháp độc nhất vô nhị. Đến lúc đó, sống chết mặc bay. Tự làm tự chịu đấy!
Nói xong, Lý Ngang tháo súng phóng lựu ra khỏi súng trường, nhắm ống phóng vào khe hở rồi bắt đầu bắn phá về phía cửa phòng bên.
Sau vài loạt lựu đạn, cánh cửa kim loại mỏng của phòng bên đã bị nổ đến biến dạng.
Lý Ngang gỡ súng phóng lựu xuống và lấy ra một lon áp suất cao tự chế chứa đầy khí Clo nén từ trong thanh ba lô.
Anh ta kéo căng ống nhựa từ cái lon vào khe hở trên khung cửa.
Sau đó lấy tay ra vặn van giảm áp của bình chứa.
Lý Ngang nghe thấy âm thanh giảm áp "Xì xì xì", cười rạng rỡ, còn tự lẩm bẩm:
- Ở Philippines khí Clo có tác dụng nuôi dưỡng con người đó, cứ hít nhiều vào nhé.
Khí Clo màu vàng xanh cuồn cuộn tràn vào trong phòng an toàn, bởi vì mật độ của nó lớn hơn không khí nên nhìn qua giống như một thác nước màu xanh biếc đang tuôn xuống từ khung cửa.
Lý Ngang phất tay ra hiệu đồng đội lùi đi xa, tay trái hắn cầm ống cao su mềm, tay phải thản nhiên lấy một chiếc mặt nạ oxi ra đeo lên mặt.
Qua lớp mặt nạ, hắn nói lớn:
- Muốn sống sót thì mau tự mở cửa ra đi!
Cửa của hai phòng bên đã bị lựu đạn nổ đến méo mó rạn nứt, một lượng lớn khí độc tràn vào trong.
Rất nhanh từ trong phòng bên truyền đến tiếng hít thở vô cùng khó khăn cùng với tiếng ho khan:
- Khụ khụ khụ.
- Hự khụ khụ khụ.
- Ặc... ặc...
Bên dưới phòng an toàn này là nhà kho và nhà máy, kẻ cực kì sợ chết như Tamar Riadi đương nhiên cũng lo lắng đến tình huống sẽ có khí độc nên đã chuẩn bị đến bảy tám loại mặt nạ phòng độc khác nhau ở đây.
Vấn đề là hiện tại trong này không chỉ có Tamar Riadi và thuộc hạ thân tín của hắn, còn có cả đám người của Santos nữa, tổng lại cũng phải mười mấy người...
Bên trong mau chóng truyền ra tiếng Philippines gầm rú chửi rủa và tiếng tranh chấp ẩu đả:
- Bùm bùm bùm.
Tiếng súng vang lên, cánh cổng kim loại của phòng bên văng ra, ba bốn người, trong đó có người trên quần áo dính đầy máu tươi từ trong phòng lăn ra ngoài.
Số lượng mặt nạ trong phòng có hạn, vậy nên người không cướp được mặt nạ đành phải vì tính mạng của bản thân mà liều một phen, quyết định mở cánh cửa hợp kim lớn kia ra, đầu hàng trước Lý Ngang để đổi lấy một chút hi vọng sống sót.
Mấy người này khuôn mặt méo mó, híp mắt, che kín mũi miệng, tập tễnh đi về phía của chính.
Họ dùng hết toàn bộ chút sức lực cuối cùng, di chuyển tay nắm của cánh cửa hợp kim khổng lồ để mở cửa ra.
Cửa mở rộng, một luồng khí mới tràn vào trong phòng.
Lý Ngang rút ống cao su mềm ra và đóng van lại, cất vào thanh ba lô rồi lui về phía sau bức tường cạnh cửa.
Những người mở cửa kia đã đầu óc mơ hồ, không mở được mắt, chỉ có thể lảo đảo ngã xuống bên cạnh khung cửa.
Họ còn chưa kịp hưởng thụ hết không khí trong lành ngọt ngào, đã bị mấy viên đạn từ băng đạn phía sau bắn tập kích làm cho cơ thể thành cái sàng lọc.
Người nổ súng tất nhiên là từ phòng bên lao ra, tất cả đều là tay chân trung thành của Tamar Riadi.
Những người này tuy là đều có mặt nạ phòng độc, thế nhưng trong lòng đã khá tuyệt vọng rồi.
Các huynh đệ họ tới tám chín mươi người cứ như thế chết sạch không hiểu tại sao, đối thủ chỉ là một tiểu đội SWAT đơn độc nhỏ bé bị đánh tan tác.
Bây giờ con ba ba bị bắt trong vò không phải là đội lính tác chiến đặc chủng mà chính là bọn họ.
- Pằng pằng pằng pằng.
Một nhóm cầm súng xả đạn về phía cánh cửa đang rộng mở, đám người còn lại mang theo mặt nạ phòng độc lôi kéo Tamar Riadi và Santos Aquino rút lui sang một phòng khác bên phải.
Đáng tiếc Lý Ngang sẽ không cho bọn họ cơ hội làm như vậy.
Hắn lấy vũ khí phóng lựu ra, đặt tựa lên khung cửa, bắn về phía bọn tay chân đang nã súng một phát lựu đạn.
Lựu đạn đó xuyên qua làn sương Clo dày đặc, bùng nổ tanh bành, khiến cho đám người trong bang phái kia thành cái túi vải bay ra ngoài.
Lý Ngang cất súng phóng lựu đi, lấy súng trường ra, tựa vào khung cửa để ngắm bắn, khiến những người còn sống kia lần lượt nổ tung đầu.
Chỉ còn lại Tamar Riadi với kiểu tóc Địa Trung Hải cùng với Santos Aquino mặc tây phục màu đen.
Tamar Riadi bị dính sóng xung kích từ vụ nổ kia, hắn cảm nhận rõ ràng mình đã gãy mất mấy cái xương sườn, một cánh tay cùng hai đùi đã hoàn toàn mất cảm giác.
Hắn khó nhọc lật người lại, gắng sức hít thở, nhìn thấy Lý Ngang đang thong thả chậm rãi đi vào phòng, giơ họng súng về phía mình.
Bốn tiếng súng vang lên, khuỷu tay và đầu gối của Tamar Riadi đều có chỗ bị đạn xuyên qua.
Cơn đau khủng khiếp từ phía dưới truyền lên, khiến trán hắn lấm tấm mấy giọt mồ hôi to như hạt đậu.
Bao lâu rồi mới đau đớn như thế này... Hắn nghĩ vậy rồi bất tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận