Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1022: Mắt trái

Hắc Thánh Tử và Mục Ẩn Chi Quỷ không nói hai lời lui về sau một bước, tham gia loại chuyện náo nhiệt này không có lợi ích gì, ngược lại còn mang đến nguy hiểm cực lớn, hoàn toàn không cần thiết phải thỏa mãn lòng hiếu kì này.
Huống hồ, mục đích Bạch Hạo Chính ghi lại nội dung video, cần phải phân tích mới cho ra kết luận, vẫn sẽ mang lại lợi ích cho người chơi.
Cho dù họ không làm gì cả, cũng có thể lấy được kết quả phân tích.
Bob liên tiếp mất đi hai người bạn tốt không có tâm trạng xem hình động, 13 Mark, Dịch Y, Omega, Liễu Vô Đãi cũng bày tỏ miễn cho kẻ bất tài này.
Cuối cùng người đứng cạnh Bạch Hạo Chính, chuẩn bị xem anh ta vẽ hình động, cũng chỉ có Vũ Y Tâm Trung, La Tử và Lý Ngang.
La Tử là kẻ buôn tin tức tình báo, trên người có lẽ có đạo cụ trang bị nào đó có thể chống lại meme lây nhiễm.
Nhưng mà Vũ Y Tâm Trung này xem náo nhiệt gì chứ?
Ánh mắt che giấu dưới mặt nạ đầu rồng của Lý Ngang liếc nhìn Vũ Y Tâm Trung, cô gái xinh đẹp mặc đồ thủy thủ, thắt lưng giắt đao võ sĩ sắc mặt trầm tĩnh, không nhìn ra biểu cảm gì. Lẽ nào cô ta là người chơi hệ lời giải?
- Vậy thì, bắt đầu thôi.
Bạch Hạo Chính hít sâu một hơi, tay phải cầm bút, đầu bút nhẹ nhàng đặt lên trang giấy lơ lửng trên không.
Ngón trỏ và ngón giữa tay trái kẹp lại, hóa thành kiếm chỉ, chậm rãi đè lên trán của Vạn Lý Phong Đao.
Ong !
Những gợn sóng vô hình vô chất lan ra từ cơ thể hắn, Bạch Hạo Chính bỗng nhiên mở mắt, trong đôi mắt là một vùng xám trắng, đục ngầu thất thần.
Anh ta cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm bức tường phía trước như vậy, tay phải dùng tốc độ cực nhanh, vẽ những đường cong rườm rà trên trang giấy, vẽ đầy một trang, lại đổi sang trang khác.
Trái ngược với anh ta, chính là Vạn Lý Phong Đao, gương mặt anh Tiểu Đao căng chặt, nhắm mắt, con ngươi dưới mí mắt không ngừng chuyển động, thoạt nhìn có chút căng thẳng, nhưng không hề đau đớn.
Một lúc sau, niệm lực bao phủ xung quanh Bạch Hạo Chính dần dần tan đi, nhà phân tích tình báo chớp mắt, màu xám trắng trong tròng mắt đã biến mất:
- Đây là...
Anh ta vươn tay lấy tất cả trang giấy lơ lửng trên không, bên trên vẽ đầy phong cách hoạt hình tả thực với những nét bút tinh tế tỉ mỉ, những hình ảnh này sinh động như thực, tinh tế miêu tả một vài cảnh tượng mà Vạn Lý Phong Đao ghi nhớ, hơn nữa bọn chúng còn là hình động, cách một khoảng thời gian, sẽ phát lại một lần.
Bóng dáng mặc áo choàng đứng trên đỉnh lâu đài, ngẩng đầu nhìn trời sao, bóng người gầy ốm cao ba mét di chuyển trong rừng dưới làn mưa, cô gái trẻ soi gương chải đầu...
- Có phát hiện gì không?
Vạn Lý Phong Đao đứng ở bậc thang phía dưới tò mò hỏi.
- Vẫn chưa có...
Bạch Hạo Chính đáp một câu, lật xem hình động cùng ba người Vũ Y Tâm Trung, La Tử và Lý Ngang.
- Nội dung trên trang giấy lộ ra một luồng hơi thở tà mị, nhưng kết quả kiểm tra cho thấy rõ, bọn chúng không hề mang theo năng lượng tiêu cực hoặc meme có tính chất truyền nhiễm nào.
Bạch Hạo Chính tự mình lẩm bẩm, rút ra một trang giấy:
- Ừm... bức hình này...
Nội dung của hình vẽ là một cô gái trẻ đang soi gương chải đầu, mỉm cười ăn tròng mắt trái rơi trên bàn trang điểm của mình.
Bức hình động này, thoạt nhìn không có gì khác biệt với những bức khác, nhưng Bạch Hạo Chính lại cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, ba người đứng xung quanh anh ta, cũng thuận theo tầm mắt anh ta, nhìn kỹ cô gái trong bức hình.
Đột nhiên, Vũ Y Tâm Trung giống như đã phát hiện được gì đó, đồng tử bỗng dưng co lại, lùi về sau nửa bước, thân hình cảnh giác cong xuống, hình thành tư thế phòng vệ.
Cái mũi nhỏ nhắn thở gấp, ngón tay tinh tế siết chặt cán đao võ sĩ, ngón tay cái nhẹ nhàng đẩy vỏ đao, lộ ra ánh sáng sắc lạnh của lưỡi đao:
- Anh Bạch! Mau cất nó lại!
Vũ Y Tâm Trung nghiêm nghị quát, thúc giục Bạch Hạo Chính:
- Cô ta đang nhìn anh!
- Cái gì?
Bạch Hạo Chính chần chừ cúi đầu nhìn, chỉ thấy cô gái trẻ trong bức hình, vẫn không nhanh không chậm soi gương trên bàn trang điểm chải đầu, vẻ mặt tươi cười.
Đợi đã, vị trí cô ta ngồi, không giống với bức hình trước đó.
Cô ta không phải nhìn bản thân trong tấm gương trên bàn trang điểm để chải đầu, mà là thông qua tấm gương đó nhìn Bạch Hạo Chính bên ngoài bức hình.
Dường như chú ý đến ánh mắt kinh ngạc của Bạch Hạo Chính, cô gái trong tranh buông chiếc lược xuống, quay đầu lại, đối mặt với nhà phân tích tình báo, lộ ra nụ cười.
Bùm!
Bạch Hạo Chính chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cơn ớn lạnh kỳ lạ từ đỉnh đầu truyền xuống lòng bàn chân, cả người như rơi vào hầm băng.
Năng lực niệm ký ức đồng thời dùng hình thức vẽ truyện tranh ghi chép lại, thực ra không phải kỹ năng, mà là một trong những hiệu quả đặc biệt về năng lực niệm của anh ta.
Là một nhà phân tích tình báo của đội đặc vụ cơ động, không biết Bạch Hạo Chính đã sử dụng năng lực này bao nhiêu lần, hoặc là thẩm vấn phạm nhân thu thập tình báo, hoặc chữa trị chấn thương tâm lý cho đồng nghiệp ở đội đặc vụ cơ động, hay là nghiên cứu hoạt động tâm lý sinh mệnh dị thường.
Nhưng trước giờ anh ta chưa từng gặp phải tình huống quỷ dị như lúc này.
Hình động, hẳn chỉ nên là hình ảnh chuyển động thôi, không nên và cũng không thể trở thành vật dẫn truyền tải hiệu ứng bất thường như vậy được.
Cạch.
Mắt trái của cô gái trong bức hình lại rơi xuống lần nữa, rơi giữa đầu gối mặc váy dài mộc mạc của cô ta, cô ta vươn ngón tay tinh tế ra, nhặt mắt trái vẫn còn nối với dây thần kinh lên, tựa như đang ăn một quả vải bình thường, nhẹ nhàng khéo léo thả con mắt vào miệng, chậm rãi nhai nuốt, mặc cho máu tràn ra ngoài, rơi xuống dọc theo cần cổ, đồng thời vẫn giữ nụ cười đối mặt với Bạch Hạo Chính bên ngoài bức hình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận