Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1069: Xa hoa

Nơi này còn lưu giữ hiện trường cái chết của Danfi lúc đó, thảm, sàn nhà, trên vách tường khắp nơi đều dính đầy máu khô bị bắn tung tóe, trông rất kinh khủng.
Ngón tay cái bên trái của con búp bê thủy ngân bắt đầu mở ra, biến thành hình dạng cái đèn pha, phóng ra luồng sáng, quét toàn bộ căn phòng.
An toàn, không có vết tích bất thường.
13 Mark ở trên tầng nhẹ nhàng thở ra, điều khiển búp bê thủy ngân đi tới cửa, nhấn ấn nút đèn.
Căn phòng 1008 lần nữa bị bao phủ bởi luồng sáng, búp bê thủy ngân bắt chước dáng vẻ của 13 Mark, thân thể kề sát khung cửa, duỗi ngón tay ra, dùng thiết bị thăm dò thu nhỏ, xuyên qua lỗ chìa khóa, nhìn quanh ra ngoài, đồng thời giám sát hai tầng.
Người chơi cũng đã từng chết ở tầng 10, theo lý mà nói, nơi này cũng hẳn là an toàn...
Suy nghĩ chưa xong thì tiếng còi báo thức trong đầu tôi vang lên ầm ĩ, một bóng dáng khom đầy vẻ ma quái, từ cầu thang bên trái của tầng 10, đẩy cửa đi ra ngoài.
- Nếu như cậu cảm thấy Dolphin Hotel không tốt, thì cậu đi chỉnh đốn cô ta. Nếu như cậu cảm thấy nhân viên trong khách sạn làm việc không thân thiện, thì cậu đi đấu giá vị trí. Nếu như cậu cảm thấy ở khách không có tố chất, vậy từ giờ trở đi cậu làm một cư dân có đạo đức có rèn giũa. Cậu thấy thế nào, thì Dolphin Hotel sẽ như thế ấy.
Lông mày Lý Ngang nhíu chặt, nhìn chằm chằm tấm gương, nghiêm túc nói.
Bên trong thang máy, La Tử nhìn quanh hai bên một lượt, do dự hỏi:
- ... cậu đang nói chuyện với tôi hả?
Hiện tại là khoảng 0 giờ 30 phút sáng, Lý Ngang và La Tử ở phía bên phải của tầng 5 và tầng 4, không có xoát ra lời ghi chép, liền đi thang máy, chuẩn bị xuống tầng kiểm tra tình hình của Liễu Vô Nãi và Vạn Lý Phong Đao.
- Không có.
Lý Ngang xoay người lại, phẩy tay một cách thản nhiên:
- Tôi chỉ là đang thay thế nhân viên làm trong khách sạn, suy nghĩ thói quen hàng ngày của họ mà thôi.
- Ừ?
La Tử sững sờ:
- Có ý gì? Không loại trừ khả năng vô lý là khách sạn này thực sự là một chương trình thực tế quy mô lớn do người ngoài hành tinh điều khiển, trong khách sạn có lẽ chỉ là người bình thường.
Lý Ngang lạnh nhạt nói:
- Dựa theo cách nói của Judy Cecil, bọn hắn sẽ già đi, sẽ bị thương, cũng có thất tình lục dục như bao người bình thường khác, ngoại trừ ý tứ đặc biệt, thì thường thường cũng sẽ có nhân viên già về hưu, công nhân viên mới gia nhập. Ban ngày họ cần phải dày công tu dưỡng thành nhân viên hành nghề khách sạn năm sao, chiêu đãi cư dân; ban đêm thì phải luôn luôn chuẩn bị tốt khách sạn thất thủ, sự đột nhập bất thường, tất cả nhân viên tiêu diệt; độ khó của công việc này có lẽ là khó hơn với công việc làm người mẫu bán thời gian ở trung tâm thương mai của tôi trước đây.
Mặc dù Lý Ngang đang thảo luận nhiệm vụ một cách nghiêm túc, nhưng sự chú ý của La Tử đều bị nửa câu nói sau hấp dẫn:
- Cậu kiêm chức gì?
- Ma-nơ-canh. Cái cửa hàng kia kinh doanh quá tốt, ma-nơ-canh đều được khách hàng mua đi, chủ tiệm đành phải mời tôi giả làm ma-nơ-canh trong tủ kính.
Lý Ngang thuận miệng nói:
- Tiền lương của công việc đó vẫn khá cao, đáng tiếc bởi vì tôi quá nhiệt tình tận tâm, trong giờ nghỉ trưa thường mang theo mặt nạ cao su không có mặt ở cửa hàng đi lại, hỏi thăm khách hàng có cần giúp đỡ gì không, ông sếp đó đuổi tôi luôn.
La Tử chép miệng, không đưa ra nhận xét gì, cô cảm giác mình càng ngày càng có thể theo kịp suy nghĩ của Lý Ngang rồi.
- Tóm lại, tôi vô cùng tò mò động lực để chèo chống những nhân viên đang cố gắng làm việc trong khách sạn này, cũng như ai tài trợ cho hoạt động của khách sạn.
Lý Ngang lạnh lùng nói:
- Có thể khiến cho người bình thường làm vật hy sinh to lớn như vậy, hoặc là lợi ích đủ to lớn, hoặc là sự tín nhiệm đủ kiên định, hoặc là tình cảm không cách nào từ bỏ...
Leng keng.
Lúc nói chuyện công phu, thang máy xuống tới tầng ba và cửa mở.
“Ầm!”
Một chiếc xe tăng hạng nặng được trang bị dày đặc các ông đại bác ầm ầm khai hỏa, thân hình Liễu Vô Nãi lơ lửng bị bao quanh bởi những đốm sáng màu trắng nhạt, miễn cưỡng thoát khỏi phạm vi bao phủ làn đạn xuyên giáp, dễ dàng tự mình rút một mũi tên pha lê trong bao tên, nhìn cũng không nhìn xiên phía sau cánh cung kéo dây cung, bỗng nhiên thả lỏng ngón tay ra.
Mũi tên pha lê xé không khí, mang theo lưỡi đao hình trăng khuyết giương cánh gần hai mét, bắn trúng chiếc xe tăng hạng nặng lơ lửng giữa không trung kia, chỉ một thoáng sau bộc phát ánh lửa ngút trời, những mảnh vỡ bộ đồ chơi trẻ em bị tàn phá bay lượn trên khắp bầu trời.
Đó cũng không phải tại chiến trường hiện đại, mà là căn phòng 0372.
Mấy phút trước, lời ghi chép đêm nay mà Liễu Vô Nãi soát được là chơi đồ chơi.
Không chờ cô kịp phản ứng, đã nhìn thấy tất cả đồ dùng trong nhà của căn phòng 0372 nhanh chóng gian nở biến lớn, cả vùng không gian mở rộng gấp mười gấp trăm lần.
Không, không phải cảnh vật xung quanh biến lớn, mà là chính cô bị thu nhỏ lại.
Như là trong Alice ở xứ sở thần tiên , thiếu nữ Alice vô tình uống phải lọ ma dược, Liễu Vô Nãi bị thu nhỏ lại chỉ bằng con chuột, chân ghế đẩu giống như cọc gỗ khổng lồ cao chọc trời, đèn treo pha lê giống như mặt trời trên cao vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận