Người Chơi Hung Mãnh

Chương 379: Sâu bướm

Tế Tửu lạnh nhạt nói:
- Đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn lớn như vậy, nếu như đội cơ động đặc khiển không làm ra hành động gì, mới làm cho chúng ta phải kinh ngạc.
- He he.
Chấp Tước cười quái dị nói:
- Bọn chúng tra hỏi cũng không được gì, những kẻ kia không hề biết gì về kế hoạch của chúng ta. Đợi bọn đến lúc bọn chúng phát hiện ra chân tướng, đoán chừng giám mục đã giải phong ấn ở Tù Ma Quật.
- Coong…
Một cái đinh thép nhỏ dài cắm thật sâu dưới mặt đất xi- măng ngay trước bờ môi của Chấp Tước, đá vụ tung tóe, đập lên trên mặt Chấp Tước.
- Câm miệng.
Tế Tửu vẫn giữ nguyên tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống từ trên có đó, đôi mắt không có bất kỳ tình cảm gì lẳng lặng ngắm nhìn ánh đèn trong đô thị phồn hoa.
- Trong gió có tai, an tâm làm việc.
Chấp Tước liếm môi một cái, không phản bác hay tức giận, chỉ nhắm mắt lại, nín thở tập trung tâm trí suy nghĩ.
Bỗng nhiên, không có bất kỳ dấu hiệu nào từ trước, xa xa phía tây nam thành phố hiện lên một hình cầu khổng lồ tròn trĩnh màu đen, cao gần nghìn mét, cực kỳ dễ thấy.
- Tìm được một đội rồi.
Chấp Tước chợt mở hai mắt ra, khóe miệng cong lên một đường cong kỳ quái.
- Vẫn là cậu thông minh, suy đoán cơ thể phân liệt của tôi cũng có thể tính là một bộ phận của người chơi, treo phần cơ thể lẻ tẻ của tôi lên máy bay không người lái, cho bay trên trời, bay về các hướng khác nhau trong thành phố, lợi dụng thiết lập trong thông báo tóm tắt nhiệm vụ để tìm ra vị tí của người chơi khác.
Ài, đáng tiếc, lúc bắt đầu nhiệm vụ, chúng ta cách vị trí của trang bị định vị quá xa, chắc chắn là đi vội cũng không kịp tới. Nếu có trang bị định vị, chúng ta không phải tốn nhiều sức như vậy rồi.
- Coong…
Mấy cái đinh thép cắm xung quanh đầu Chấp Tước, bao vây xung quanh, ngắt lời của anh ta.
Tế Tửu lạnh nhạt, từ từ đứng lên, trong tiếng kháng nghị của Chấp Tước, túm tóc nhấc đầu anh ta lên, chạy nhanh về phía hình cầu màu đen, động tác nhanh nhẹn chạy băng băng tên sân thượng của các tòa nhà cao tầng.
Một chỗ khác trong thành phố, Hôi Tẫn lái xe chở bạn đồng hành, lao nhanh tới vị trí trang bị định vị.
- Tìm được rồi.
Sơ Ấm ngồi ở hàng ghế sau, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính..
Cô lợi dụng Thiên Võng, nhanh chóng tập trung vào những camera xung quanh khu vực trang bị định vị, nói với Hôi Tẫn ngồi đằng trước:
- Trang bị định vị ở hành lang trên tầng năm tòa nhà nội trú của bệnh viện Phục hồi chức năng.
Trên màn hình máy tính của Sơ Ấm, một tấm gương kim loại hình tròn nhẵn bóng màu bạc vừa sáng lên, nhẹ ngàng lơ lửng giữa không trung trên hành lang.
Người bệnh của bệnh viện Phục hồi chức nang, người nhà bệnh nhân và cả nhân viên y tế đi qua hành lang, nhưng không ai chú ý đến cái gương kia.
- Người bình thường không thể nhìn thấy trang bị định vị.
Sơ Ấm nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói:
- Trước mắt chưa có người chơi tìm tới đó, có lẽ chúng ta sẽ là người đến đó trước tiên.
- Hiểu rõ.
Hôi Tẫn đạp mạnh chân ga, chiếc xe vượt qua cửa ra của Thập Tự Nhai, lái qua đường đi tới bệnh viện Phục hồi chức năng.
Một giây sau, vạn vật đổi sắc.
Hôi Tẫn ngồi trên ghế lái, kinh ngạc nhìn cảnh vật xung quanh dần mất đi màu sắc.
Đường đi, người đi đường, xe cộ, tòa nhà, cây, bầu trời.
Tất cả mọi thứ, đều biến thành màu xám trắng đơn điệu.
Đang lúc kinh ngạc, anh ta điều khiển chiếc xe, đâm vào chiếc xe tải bình thường bên trái, đâm nát một phần đầu xe, linh kiện kim loại bay ra ngoài, rơi ở sau đường. Nhưng, tài xế bình thường của chiếc xe xám trắng tựa như không phát hiện gì cả, vẫn bình tĩnh cầm lái như trước.
Anh ta bẻ lái, cùng lúc đó linh kiện của chiếc xe bị Hôi Tẫn đâm nát kia, nhanh chóng bay tới, như cát chảy mà hợp lại chỗ lõm trên đầu xe, để xe tải trở lại hình dáng ban đầu.
- Đây là thuật thức cách ly trong thông báo tóm tắt nhiệm vụ sao.
Sắc mặt Hôi Tẫn thay đổi. Thuật thức cách ly xuất hiện, có nghĩa là người chơi khác đã cách anh ta trong phạm vi 1000 mét .
Hơn nữa thông qua hướng di chuyển của thuật thức hình cầu, người chơi kia đang không ngừng thu hẹp khoảng cách với bọn họ.
Đây là mai phục.
Hôi Tẫn quát to một tiếng. Ngay lúc đó, trong hình ảnh theo dõi Sơ Ấm dùng để quan sát hành lang, một con ấu trùng của côn trùng thuộc bộ Cánh vẩy khổng lồ, toàn thân là gai nhọn màu xanh lá cây, chậm rãi leo ra ngoài điểm mù của khu giám sát.
Cơ thể của nó to cỡ người bình thường, nửa thân trước nâng lên cao như thân rắn, nhúc nhích bò lên.
Đồng tử của Sơ Ấm đột nhiên phóng to, cô nhìn rõ, ở phần cuối cơ thể mập mạp của sâu bướm, có đeo một cái đồng hồ giống y đục cái trên cổ tay cô.
Nó, là một người chơi.
Trong hành lang, người bình thường không cảm thấy kinh ngạc chút nào với sự xuất hiện của sâu bướm, vẫn làm chuyện của mình, mặc kệ nó chậm chạp đến gần tấm gương ánh bạc, lấy tấm gương từ giữa không trung xuống.
Sơ Ấm nâng đồng hồ lên, ký hiệu hình thoi màu vàng tượng trưng cho trang bị định vị, biến mất trong nháy mắt. Một giây sau, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên bên tai của tất cả người chơi.
[ Trang bị đặc biệt: máy định vị Nguyệt Tương, đã bị người chơi Cô Lỗ Lỗ Cô lấy được ].
- Đó là người chơi côn trùng!
Sơ Ấm quát:
- Bây giờ chúng ta còn cách bệnh viện khoảng 1500 mét, cái thuật thức cách ly này không phải do côn trùng này, mà là đồng đội của hắn.
Một bước chậm, mọi bước đều chậm, Hôi Tẫn đã tận dụng tốc độ nhanh nhất của chiếc xe, nhưng mà đã chậm, không chỉ không lấy được trang bị đặc biệt, ngược lại còn lâm vào cục diện đến cực gần đội đối địch.
Nhưng, anh ta đúng là một thành viên của đội cơ động đặc khiển.
Sau khi phát hiện trang bị đặc biệt đã bị người chơi khác nhanh chân tới trước, vả lại người chơi kia là côn trùng, không phải người, anh ta lập tức đưa ra quyết định.
Tiêu diệt đồng thời cả con côn trùng kia và đồng đội đang tập kích bất ngờ của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận