Người Chơi Hung Mãnh

Chương 694: Kỳ trân dị thú

Người phụ nữ lẳng lơ làm như đã nghe thấy chuyện gì vô cùng tức cười, cô ta cười chảy cả nước mắt, còn dùng đôi bàn tay trắng như phấn của mình đấm mạnh vào lồng ngực của người đàn ông vạm vỡ.
- Ta nhớ rõ năm xưa tên thư sinh ngươi vì nhà nghèo nên luôn luôn thi trượt, không theo đuổi được thiên kim, trong lúc tức giận đã hạ độc giết cả nhà người ta.
- Bởi vậy mới không thể không vào rừng làm cướp mà?
- Vậy mà ngươi còn dám mở miệng nói chuyện hành thiện tích đức?
- Bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật.
- Làm lại từ đầu.
Hiểu thư sinh cười lắc đầu, tiện tay cắm nén hương trong tay lên bàn gỗ trước mặt tượng Phật, rồi quay đầu lại nói:
- Nguyễn Thiên sao còn chưa tới đây? Không phải hắn ta cùng với đệ đệ của mình đi cứu Ngô Hồ sao?
- Có một đạo sĩ mới đến Nga thành, Huyện lệnh đã phái hắn đi canh nhà giam.
Nữ tử lẳng lơ duỗi lưng một cái, rồi lười biếng nói:
- Nghe nói chính hắn đã giết Hồ Vạn.
- Ồ? Tuy rằng Hồ Vạn tu luyện chưa lâu, nhưng có thể giết chết được hắn, vậy thì tên đạo sĩ kia vẫn có chút tài năng.
Hiểu thư sinh gật đầu, chợt lỗ tai khẽ động đậy, nhìn về phía cửa ra vào,
- Đã tới.
Cộp Cộp Cộp!
Tiếng bước chân vội vã càng lúc càng gần, Nguyễn Thiên mặc quần áo đi đêm sắc mặt phiền muộn tay ôm lấy eo và bụng bước vào trong miếu hoang.
Theo sau hắn là Nguyễn Địa và Ngô Hồ.
Người đàn ông vạm vỡ nãy giờ không lên tiếng chậm rãi mở mắt ra, nhìn Nhiếp Thiên, trầm giọng nói:
- Ngươi bị thương rồi sao?
- Đúng vậy.
Nguyễn Thiên âm trầm gật đầu,
- Tên đạo sĩ canh giữ ngục thất là một kẻ khó chơi, xem ra hắn không phải là người của Long Hổ sơn.
Hắn liếc nhìn hai người Sử nữ đang đứng giữa ngôi miếu hoang, cắn chặt hàm răng, đem lời vừa muốn nói ra miệng lại nhịn trở về.
Người đàn ông vạm vỡ tiếp tục hỏi:
- Đạo sĩ kia có đuổi theo sau hay không?
- Không.
Nguyễn Địa tiếp lời,
- Ta đã đặt một khôi lỗi ở phía bắc thành, bây giờ chắc hắn đã đuổi đến đó.
- Sao vậy, ngươi muốn bày kế giết hắn sao?
Nguyễn Địa hơi kích động, hắn và anh trai của mình cũng đã chịu khổ sở không ít.
Hôm nay còn suýt chết trong nhà giam của Nga thành, dù nói thế nào thì cũng không thể cứ cho qua như vậy được.
Nếu có thể thuyết phục được tất cả đồng môn Thánh Bạch Liên trong miếu hoang ra tay, thì đừng nói là một tên đạo sĩ, ngay cả Nga thành cũng sẽ bị san bằng.
Đáng tiếc, người Sử nữ đứng giữa miếu hoang đã đánh vỡ trí tưởng tượng của hắn,
- Không cần, các ngươi còn việc quan trọng hơn phải làm.
- Tên đạo sĩ đó để sau này xử lý cũng không muộn.
Sử nữ là thiếp thân thị nữ của Thánh tử Thánh Bạch Liên, thân phận cao quý, cô ta vừa mở miệng thì tất cả mọi người trong miếu hoang đều nhẹ cúi đầu để thể hiện sự tôn kính.
Ngay cả Nguyễn Thiên cũng phải cẩn thận kìm nén vẻ mặt tức giận của mình, vì sợ bị Sử nữ nói lại.
- Sử nữ đại nhân, không biết ngài gọi chúng ta đến là vì việc gì?
Ông già thấp lùn đội mũ rộng vành chắp tay, cung kính hỏi.
Tất cả bọn họ đều là người của Nhân Tự môn Thánh Bạch Liên, nhưng vì nhiều nguyên do, nên bọn họ không có liên hệ nhiều với phân đà Lữ Châu, có đôi khi bọn họ còn đi riêng lẻ.
- Triệu tập các vị là ý chỉ của Thánh tử đại nhân.
Khuôn mặt của sử nữ không chút cảm xúc, lạnh lùng nói:
- Có lẽ các vị cũng đã nghe nói, gần đây sẽ có sứ đoàn An Nam từ kinh đô phía Bắc, sẽ đi ngang qua Lữ Châu.
- Sứ đoàn chuẩn bị dâng lên cho Hoàng đế một con kỳ trân dị thú biết nói tiếng người, tinh thông thuật số, giỏi bói toán, biết âm dương.
- Thánh tử yêu cầu các ngươi đi phục kích sứ đoàn An Nam ở Lữ Châu Thành, cướp con kỳ trân dị thú đó.
- Nếu là ý của Thánh tử, vậy tại sao lại không để cho phân đà của Lữ Châu trực tiếp...
Nguyễn Thiên định hỏi, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Sử nữ kia, thì hắn lập tức ngậm miệng lại, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Địa vị của Thánh tử và Thánh nữ trong môn phái vô cùng cao, lại rất được tín đồ hưởng ứng.
Nhưng bàn về thực quyền và binh lực trong tay thì lại không bằng tả hữu sứ giả và tứ đại hộ pháp.
Đặc biệt là giáo chủ Bạch Liên giáo đã mai danh ẩn tích, rất lâu rồi không xuất hiện trước mặt người đời.
Khánh điển đại hội tổ chức hằng năm cũng đều là do Thánh nữ thi hành thay.
Tình huống như vậy, nên tin đồn về những môn đồ hạch tâm của Thánh Bạch Liên cũng bị truyền ra.
Có người nói rằng giáo chủ đã chết, Thánh tử Thánh nữ đều bị cướp quyền, toàn bộ sự tình trong giáo đều bị tả hữu sứ giả và tứ đại hộ pháp chi phối...
Chẳng lẽ, Sử nữ xuất hiện ở đây, là bởi vì Thánh tử đang gặp bất lợi trong cuộc tranh đấu quyền lực.
Muốn dùng đám quân ô hợp bọn họ để qua mặt tả sứ giả của phân đoàn Lữ Châu, làm ầm ĩ với sứ đoàn An Nam tại Lữ Châu Thành?
Ngôi miếu hoang nhất thời rơi vào yên tĩnh, tất cả môn đồ đều cúi đầu không nói, tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, điên cuồng suy nghĩ hàm nghĩa thực sự của việc Sử nữ triệu tập họ.
Trừ một người.
Bạch liên môn ngã Bạch Liên thần,
Bạch Liên nhị tự khả thính văn,
Như nhược động ngã Bạch Liên nhân,
Ngã môn tất định yếu nhĩ hồn!
Ngô Hồ tiến lên một bước, duỗi nắm tay phải đấm vào lồng ngực của chính mình, lớn tiếng quát:
- Nói đến sinh tử cầm Long đao, Bạch Liên ngạo khí cao hơn trời!
- Thánh tử yên tâm bay lượn, Ngô Hồ vĩnh viễn đi theo người!
- Ta muốn dâng hiến trái tim của mình cho Thánh tử!
Bạn cần đăng nhập để bình luận