Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1049: Trò đùa

Ngày Carter Murphy bị chôn vùi trong núi tuyết là ngày 7 tháng 12 năm 10, nhưng anh không chắc rằng mình đã đến khách sạn trong năm 10.
Thời gian bên trong khách sạn tương đối hỗn loạn, anh từng nhìn thấy những thổ dân châu Mỹ mặc trang phục bản địa, binh lính mặc quân phục thời kì Đệ Tam Đế chế, thậm chí cả những người có hành vi như nghệ thuật gia hoặc người theo chủ nghĩa tương lai mặc trang phục phi hành gia trong khách sạn.
- Giải thích, Đệ Tam Đế chế hay còn gọi là Đức Quốc xã hoặc Đế chế thứ ba, là nước Đức trong thời kỳ 1933 đến 1945 đặt dưới một chế độ độc tài toàn trị chịu sự kiểm soát của Adolf Hitler và Đảng Quốc xã.
Các nhân viên trong khách sạn đều kín tiếng khi được hỏi về ngày tháng hiện tại.
Ngược lại, nhóm khách trọ lại nhiệt tình hơn, một người khách ở kế bên phòng anh, người đàn ông Bồ Đào Nha với bộ râu quai nón đã đưa anh đi tham gia Ủy ban Lưu trú được tổ chức bởi hàng trăm khách trọ tại đây, giới thiệu cho anh một số tình hình của Ủy ban và quy tắc sinh tồn trong khách sạn.
Ngoài việc tuân thủ các hướng dẫn lưu trú do nhân viên khách sạn ban hành, nếu muốn sinh tồn, khách trọ cần phải ít nghe, ít nghĩ, ít thấy.
Bất kể gặp phải tình huống dị thường nào, chỉ cần coi như không thấy rồi quay người rời đi là được.
Trừ khi ảnh hưởng đến an toàn tính mạng và trải nghiệm lưu trú của bản thân mới phải thông báo cho nhân viên khách sạn.
Vì Carter Murphy chỉ ở khách sạn ba ngày nên không biết nhiều thông tin.
Còn sau khi hôn mê,
Theo lời kể của Carter Murphy, sau khi im lặng một lúc lâu bên máy đánh chữ, ý thức của anh dần trở nên mơ hồ, cả người gần như tan chảy, tiêu tán khuếch trương, quên cả thời gian và không gian.
Trong bóng tối, anh cảm thấy có thứ gì đó xâm nhập vào lãnh địa của mình,
Anh sinh ra ý niệm quan sát dò xét trong tiềm thức, một phần của ý thức mờ ảo kéo dài ra, khu trú vào một vật sáng lấp lánh nào đó, theo quan sát sau đó, chính là cây bút máy kia.
Toàn bộ ý thức của Carter Murphy rơi vào trạng thái hỗn độn giống như chích quá nhiều thuốc tê. Anh dựa vào bản năng để trả lời các câu hỏi do ngoại giới đưa ra, sau khi quan sát, đó là La Tử.
Cho đến khi đối phương hỏi về thời gian hiện tại, ý thức của Carter Murphy đột nhiên dâng trào cơn phẫn nộ và tức giận, trong tiềm thức muốn tàn phà và gây thương tổn.
Kết quả là khắp người La Tử xuất hiện những vết thương, máu không ngừng tuôn ra.
Về sau, nhóm người Lý Ngang đến và bắt đầu bức hại anh ta. Nhắc tới cũng kỳ, hành vi bức hại không khiến anh ta hôn mê lần nữa mà ngược lại dần trở nên tỉnh táo hơn và có thể giao tiếp bình thường với người khác.
Tương tự, ý thức của Carter Murphy dần thu hẹp lại từ trạng thái tiêu tán trong phòng 0408, cuối cùng chiếm đóng tại máy đánh chữ, không còn lấp đầy toàn bộ căn phòng như trước nữa.
Kể từ khi nhóm người Lý Ngang tới khách sạn, Carter Murphy là cá thể dị thường duy nhất họ gặp có ý thức tỉnh táo, những lời nói chứa đựng nguồn thông tin cực lớn.
Đáng tiếc là anh không biết nguyên nhân, bản chất và phương thức hoạt động về sự bất thường của khách sạn, cũng không rõ danh tính của các hồn ma đội đấu lạp và bà lão áo đỏ.
Toàn bộ quá trình thẩm vấn, ngoài chiếc máy đánh chữ nơi Carter Murphy đang khu trú gõ ra chữ, Hắc Thánh Tử bên cạnh cũng dùng giấy bút ghi lại nội dung cuộc đối thoại.
Hắn khoanh vùng vài điểm nghi vấn, vừa định hỏi kỹ thêm thì nghe thấy giọng nói trầm ảo ‘thiếu mất một thứ’ kia vang lên.
Những người chơi tại đây đều biết nguồn gốc của giọng nói này là của bóng người đội đấu lạp, nhưng điều kỳ lạ là, người tuyên bố không biết gì về đấu lạp, Carter Murphy lại dường như đang lâm vào trạng thái sợ hãi cực độ, nguyên bộ máy đánh chữ rung lên điên cuồng.
Trong linh thức của người chơi, khối khí năng lượng màu đen khu trú trong máy đánh chữ nhanh chóng tiêu tán và biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Lý Ngang để La Tử ở phòng 0408 trông chừng máy đánh chữ.
Hắn cùng Hắc Thánh Tử mở cửa phòng bước ra ngoài hành lang. Chiếc vali màu đen mà trước đó Hắc Thánh Tử để lại ở lối vào cửa thang máy không bị đổi mới bởi đặc tính của hành lang, vì vậy Lý Ngang và Hắc Thánh Tử có thể trực tiếp vào trong thang máy.
Hai người ấn nút đi xuống, thang máy dừng ở lầu hai, cửa thang máy mở ra.
Trước cửa vừa chính là sáu bóng người cao gầy đội đấu lập rảo bước qua hành lang.
Yên lặng quan sát từ xa, cảm giác áp bức do bóng người đội đấu lạp mang lại càng thêm mãnh liệt, cho dù ở bên trong thang máy - nơi được mệnh danh là an toàn tuyệt đối, Hắc Thánh Tử vẫn cảm thấy hơi thở của mình như đông cứng lại, toàn thân bất động, hoàn toàn không nảy sinh bất kỳ ý niệm chiến đấu nào.
Sáu bóng người đội đấu lạp trong hành lang trực tiếp đi qua cửa thang máy rồi đi dọc theo hành lang tầng hai về phía bên phải.
Sau một hồi sửng sốt, Hắc Thánh Tử hoàn hồn, do dự một chút, vẫn ấn nút lên tầng ba trong thang máy.
Cứ như vậy, hai người trong thang máy đi theo bước chân của bóng người đội đấu lạp.
Lên tầng ba, tầng bốn,
Khi đến tầng năm, Lý Ngang nhanh hơn một bước, quay trở lại phòng 0508 trước khi bóng người đội đấu lạp đi tới mà đối phương cũng không tấn công, tự nhiên bước đi, thỉnh thoảng khẽ nói ‘thiếu mất một thứ’, và trực tiếp đi thẳng đến cầu thang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận