Người Chơi Hung Mãnh

Chương 396: Lương cung

Cơ thể của Chấp tước bị ghim trên mặt đất, tay chân của hắn bị lực chấn động quá mạnh nên rơi rải rác khắp nơi.
Đầu cũng lăn nhanh ra ngoài, va vào cánh cổng sắt dẫn lên sân thượng, miệng thì vẫn còn mười phần khí thế hô to:
- Chết tiệt, có mai phục!
Không cần phải nói, Tế Tửu cũng biết rõ mình đang bị mai phục trong bóng tối, lòng bàn tay liền đập xuống đất, dùng kỹ năng đánh vỡ những khối gạch lớn trên sân thượng bay lên lơ lửng xung quanh, dùng chúng làm lá chắn và ngăn chặn tầm nhìn của kẻ thù.
Đồng thời, hắn mạnh mẽ dẫm trên mặt đất nhanh chóng vọt tới bên người Chấp tước, trong tay cầm một cây đinh thép mảnh như kiếm tây, đâm về phía mũi tên gỗ đang ghim trên ngực Chấp tước.
Bùm !
Tế Tửu còn chưa kịp chạm vào mũi tên, thì mũi tên gỗ đã trực tiếp nổ tung, năng lượng nổ cực lớn trực tiếp chấn động Tế Tửu lui về phía sau mấy bước, mặt mũi và lồng ngực đều bị cháy đen, mu bàn tay cầm đinh thép nứt ra vết thương sâu thấu xương.
May mắn Tế Tửu đang mặc một bộ giáp mỏng có phẩm chất hiếm có, nên khi mũi tên này nổ không gây thương tích quá nặng.
Nhưng mà Chấp tước thì không may mắn như vậy.
Khả năng phân tách cơ thể của hắn mặc dù có thể bỏ qua tổn thương vật lý ở một mức độ nhất định nào đó, nhưng bây giờ toàn bộ thân thể của hắn đã bị nổ thành vô số mảnh vụn, một vài món nội tạng thậm chí còn rơi khỏi tòa cao ốc, trong một thời gian ngắn không thể bay lên đây được.
Mặt Chấp tước trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy, hai mắt trắng dã, miệng không nói nên lời.
Còn những tay, chân và tứ chi không bị thương của hắn lại bắt đầu tự hoạt động, nhanh chóng linh hoạt từ giữa sàn nhà nhảy lên, tụ lại một chỗ, nhặt những mảnh thân thể tạm thời không có cách nào bay về chỗ cũ ném về phía đầu của Chấp tước.
Ừm ... tình trạng tinh thần hỏng bét của Chấp tước chỉ sợ cũng có liên quan một phần đến tay chân của hắn, theo ước tính của ngành điều trị nội bộ Hoa Quỳnh thì tứ chi của hắn đều đã sinh ra ý thức tự chủ nhẹ, trong lúc tách rời bộ não của Chấp tước vẫn có thể tự mình hành động.
Mỗi một bộ phận đều có suy nghĩ riêng của mình, cho nên người này không điên thì cũng phải bị ép phát điên.
Tế Tửu không rảnh đi phỏng đoán thương tích của Chấp tước, dù sao thì sức sống của vị đồng đội này có thể so sánh với Tiểu Cường, trong chốc lát cũng không dễ dàng chết như vậy.
Hiện giờ, kẻ địch đã bắn ra mũi tên đó vẫn chưa lộ diện ...
Chủ nhân của mũi tên đương nhiên chính là Liễu Vô Đãi, Liễu tiểu thư.
Hiện giờ cô đang đứng trên một sân thượng của tòa cao ốc nào đó ở xa xa, trên mũi đang đeo một bộ ba cái kính viễn vọng tròn được làm từ dụng cụ quang học, dây cung của cây cung ngắn bằng gỗ trên tay cô vẫn còn đang rung động.
Nhìn thấy viên cầu thuật thức ở trung tâm và những mảnh vở của sân thượng đang tạo thành một lá chắn, cô không khỏi nhếch mệng, không chút do dự khẽ ổn định bàn tay đang khẽ run, rồi rút mũi tên gỗ từ ống vải buộc quanh eo ra một lần nữa, sau đó kéo căng dây cung nghiêng nghiêng về phía không trung.
Khoảng cách giữa cô và đối thủ là khoảng một nghìn một trăm mét, dù cho đang sử dụng súng ngắm có độ chính xác cao nhất trên thế giới thì cũng rất khó bắn trúng đối thủ giữa màn đêm như thế này.
Nhưng, cây cung gỗ có phẩm chất hoàn mỹ trong tay cô, lại phối hợp với những kỹ năng đặc biệt, đủ để hoàn thành dạng công kích không thể tưởng tượng nổi như vậy. cuộc tấn công đáng kinh ngạc như vậy.
Tên: Giác Lương Cung.
Loại hình: Vũ khí.
Phẩm Chất: Hoàn Mỹ.
lực công kích: Trung bình.
[Hiệu ứng đặc biệt: Lạc nhạn. Bắn một mũi tên lên trời chắc chắn sẽ trúng mục tiêu. Độ mạnh của đòn tấn công phụ thuộc vào khoảng cách giữa hai bên, độ mạnh của cung và độ mạnh của mũi tên.
Tiêu hao: 200 điểm giá trị thể lực.
Thời gian làm mát: 10 giây.
[Điều kiện trang bị: Thuộc tính nhanh nhẹn lớn hơn hoặc bằng 8, thuộc tính sức mạnh lớn hơn hoặc bằng 9].
[Ghi chú: Dùng trọng lực để hoàn thành một kích này].
Vũ khí này Liễu Vô Đãi lấy được trong một nhiệm vụ kịch bản cực kỳ nguy hiểm.
Tiêu hao đặc hiệu của kỹ năng Lạc Nhạn không lớn, thời gian làm lạnh lại ngắn đến mức thái quá.
Điều quan trọng nhất là khả năng phán đoán của nó khá là bá đạo, chỉ cần nhìn thấy mục tiêu trong mắt, thầm tưởng tượng ra hình dáng của mục tiêu rồi bắn một mũi tên lên trời, như vậy cho dù như thế nào cũng có thể bắn trúng.
Nếu mục tiêu ở hướng ngược lại với mũi tên, mũi tên sẽ tự động xoay vòng giữa không trung rồi bắn trúng mục tiêu.
Nếu mục tiêu và mũi tên bị ngăn cách bởi một vật chắn, mũi tên sẽ tự động tính toán quỹ đạo rồi vòng qua bắn trúng mục tiêu.
Nếu người bắn cung đang ở trong một tầng hầm kín bao bọc bằng thép, thì cho dù mũi tên có là loại gỗ yếu ớt nhất, nó cũng vẫn tương tự có thể bắn trúng mục tiêu - mũi tên bằng gỗ sẽ tận lực tìm ra kẽ hở trong tầng hầm, đầu tiên nó sẽ tìm cách thoát ra, nếu không thoát ra được, nó sẽ trực tiếp ở trong khe hở nổ tung, dùng những mảnh gỗ vụn chạm đến mục tiêu.
Liễu Vô Đãi tự khai thông não của mình, thậm chí còn nghĩ có nên sử dụng hỏa tiễn mini làm mũi tên, còn bản thân đóng vai một cái máy phát xạ hỏa tiễn hình người hay không.
Tuy nhiên, đáng tiếc là lưng cung của Giác Lương Cung rất hẹp, không thể nhét hỏa tiễn mini vào được. Hơn nữa nếu khoảng cách với mục tiêu quá xa, cường độ kéo cung không đủ, thì mũi tên sẽ bay rất chậm, rất dễ bị chặn lại trực tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận