Người Chơi Hung Mãnh

Chương 484: Sói xám

Giống như miêu tả trong truyện cổ tích, cô bé có mái tóc óng vàng rực rỡ, mặc đôi giày màu nâu, khoác chiếc áo choàng nhung thiên nga màu đỏ liền với mũ, dọc theo chiếc mũ vắt nhẹ trên hai bờ vai là chùm dây buộc.
Như từ trong vở kịch đi ra.
Người chơi đều đã không còn là đứa trẻ năm sáu tuổi nữa, nên khi nhìn thấy nhân vật trong truyện cổ tích đi ra vẫn bình chân như vại.
Ngược lại, nếu dùng tư duy bình thường nhìn thấy.
Một cô bé quàng khăn đỏ dễ thương như vậy, gần như không có năng lực chiến đấu nào, xuất hiện trong khu rừng rậm, thì đó là chuyện cực kỳ quỷ dị.
Nói không chừng cô bé quàng khăn đỏ nào tinh thông mười tám loại võ nghệ, có thể dễ dàng săn giết yêu ma quỷ quái, lúc cấp thiết thậm chí sẽ biến thành anh trai lực lưỡng móc khẩu AT4 từ trong áo choàng ra.
Cho nên, những người chơi chỉ ngồi xổm trong bụi cây phía xa xa, che giấu hơi thở, quan sát cô bé choàng khăn đỏ.
“Ừm hừ hừ hừ hừ !”
Cô bé choàng khăn đỏ hoàn toàn không phát hiện được có một nhóm người nấp trong bóng tối quan sát cô bé, vẫn nhảy chân sáo giữa khu rừng, thỉnh thoảng còn khom lưng, hái một hai đóa hoa tràn đầy sức sống, cầm trong tay vung qua vung lại.
Hoàn toàn chẳng cảm nhận được bất cứ dị thường nào.
Bỗng nhiên có một con sói vọt từ trong rừng ra.
Con sói này có bộ lông màu xám, đứng vững hai chân như con người, cao ít nhất phải hai mét.
Nửa người trên của nó có hình tam giác ngược, trên khuôn ngực khôi ngô tráng kiện vết sẹo dày đặc chồng chất do đao thương mũi tên gây ra.
Nếu nhìn từ bên ngoài, con sói này đơn giản chính là một cỗ máy giết chóc.
Người đàn ông trung niên da đen Bob vô ý nâng khẩu súng săn trong tay lên, nhắm bắn, nhưng thanh niên Yên Quỷ gốc Latin bên cảnh trực tiếp cầm lấy họng súng của Bob, ép nòng súng xuống.
- Đừng nóng vội.
Yên Quỷ dùng giọng nói lí nhí gần như không thể nghe được, yếu ớt nói:
- Cứ quan sát trước đi.
Giữa tầm mắt của người chơi, cô bé quàng khăn đỏ nhìn thấy con sói xám xuất hiện thì giật nảy mình.
Cô bé vô thức lùi lại nửa bước, trên mặt là sự sợ hãi, nhưng dường như cô bé nhớ đến điều gì đó, cố gắng bình tĩnh, bước về phía trước một bước, nhìn người sói cao lớn kia.
Con sói dạng người nhếch miệng cười, thản nhiên hỏi: “Chào cô bé, nhóc con, trong giỏ xách của nhóc chứa cái gì thế?”
- Là một vài món thức ăn bổ dưỡng mà tôi mang cho bà ngoại của tôi.
Cô bé quàng khăn đỏ nghiêng người, lấy tay che giỏ thức ăn, bình tĩnh nói chuyện với con sói xám:
- Tôi mang thức ăn cho bà ngoại, không có nghĩa là bà tôi bị bệnh, không cách nào tự sinh hoạt hay là bản thân không hoàn thiện.
- Lời này chẳng hề mang ý tứ chèn ép.
- Trên thực tế, bà ngoại tôi không bị mắc bệnh hoặc đánh mất năng lực hành động, hay là tinh thần bị tàn tật.
- Đương nhiên, nếu có những ngày này, cũng không có nghĩa bà tôi ‘Không khỏe mạnh’ hơn những người khác.
Những lời nói này của cô bé quàng khăn đỏ, khiến cho nhóm người chơi cảm thấy kỳ quái vô cùng.
Cách cô bé nói chuyện, khác hẳn với miêu tả trong sách. Không giống như cô bé nhỏ ngây thơ dễ thương, ngược lại cứ lải nhải như thành viên tổ chức công ích NGO.
Có điều con sói xám không thấy có điều gì cổ quái:
- Ái dà, nhóc đúng là thiên sứ. Nhưng mà phải biết rằng, một cô bé nhỏ đi qua khu rừng rậm một mình, không hề an toàn.
Cô bé quàng khăn đỏ lộ ra vẻ mặt phẫn nộ khi bị xúc phạm, nhưng nhanh chóng đã bị che giấu đi.
Cô bé hít sâu một hơi, bình tĩnh tỉnh táo nói:
- Tôi thấy ngôn từ của ngài, có ý kỳ thị giới tính.
- Ý ngài là một cô bé như tôi, không có năng lực ‘Đi ngang qua khu rừng rậm’ hay sao?
Con sói xám giật nảy mình, vội vàng khoát tay:
- Đương nhiên không có!
- Sao nhóc có thể nghĩ như vậy chứ? Tôi chỉ đề xuất đề nghị thôi mà.
Cô bé quàng khăn đỏ nghiêm túc nói:
- Hừ! Tốt nhất là như vậy.
- Hơn nữa, tôi chẳng thấy khu rừng rậm này có gì nguy hiểm.
- Xã hội đương đại sợ hãi khu rừng rậm, bắt nguồn từ tư tưởng lợi dụng tài nguyên tự nhiên, đã thấm nhuần vào khuôn mẫu văn hóa của xã hội phụ hệ.
- Trong khuôn mẫu văn hóa này, kẻ săn mồi như ngài và những sinh vật như ngài.
- Bình thường ai cũng cho rằng những loài đó cạnh tranh tài nguyên thiên nhiên với nhân loại, và có thể làm hại đến tính mạng của nhân loại.
- Nhưng theo tôi, dưới sự thống trị của nữ vương tuyết bệ hạ.
- Tất cả sinh linh ở bên rìa xã hội đương đại, đều có thể thoát khỏi khốn cảnh, được tuyệt đại đa số tinh linh tiếp nhân, tự do tồn tại.
Cô bé choàng khăn đỏ nói thật sự là nước chảy không lọt, thâm thúy cực kỳ, không khỏi khiến cho con sói xám sợ hãi, những người chơi cách đó không xa, ngây người tại chỗ.
Đây là cô bé quàng khăn đỏ ngây thơ vô tội trong truyện cổ tích sao?
Sao cứ có cảm giác đây như là bài phát biểu của người đi theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường trong buổi họp báo truyền thông phương tây nhỉ?
Cô bé choàng khăn đỏ dứt lời, không quan tâm đến con sói xám đáng ngẩn người, trực tiếp đi về phía trước.
Con sói xám đứng sửng sốt hai giây, mặc cho cô bé choàng khăn đỏ đi ngang qua người hắn, biến mất giữa khu rừng.
Sau đó, con sói này trong ánh mắt khó tin của người chơi, nhảy lên cao, đạp vào các nhành cây lớn, nhảy qua tán cây, động tác nhanh nhẹn lao như mũi tên, đuổi theo hướng nào đó.
Chờ khi người chơi phản ứng, theo kịch bản truyện cổ tích, con sói xám hẳn là đi đường tắt đi đến nhà bà ngoại của cô bé choàng khăn đỏ.
- Chia ra đuổi theo!
John Joyce boong nhiên đứng dậy trong bụi cây, cắn chặt răng, từng chữ thoát ra từ trong kẽ răng.
Con sói này rất nhanh nhẹn, e rằng còn trên cả người chơi.
Mặc dù vẫn chưa hiểu rõ hoàn cảnh, nhưng bọn họ tuyệt đối không thể nào đưa quyền chủ động vào tay sói xám.
Bạn cần đăng nhập để bình luận