Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1430: Thần (2)

Người khổng lồ ánh sáng đã cắm rễ trong hệ thống mạng nội bộ của Lầu Năm Góc từ rất lâu, bởi vậy quyền kiểm soát của nó với khu vực này đã đạt đến mức cao nhất. Thế nhưng đối mặt với Lý Ngang - người đang nắm giữ gần một nửa số sức mạnh tính toán của thế giới này, điều đó vẫn chưa đủ. Chiếc áo Thận Long Hồng Liệp dễ dàng ngăn cản được cột sáng chói mắt. Cây giáo Bá Giả Hoành Lan cứ liên tục biến mất rồi lại xuất hiện, đều đặn mà chậm rãi nghênh đón chùm pháo sáng, mãi cho đến khi chém trúng cánh tay của người khổng lồ ánh sáng. Trong chốc lát, thứ ánh sáng vô tận đột nhiên bùng lên. Trong tầm mắt của con dế mèn nằm trên vai Lý Ngang chỉ còn lại ánh sáng trắng chói lóa - nếu như không phải Lý Ngang dùng một chút sức mạnh của mình để tạo ra dây leo bao phủ lấy dế mèn, e rằng nữ điều tra viên hóa thân thành con dế mèn này đã ngất đi ngay trước lượng thông tin khổng lồ. Hệt như trước đây, nếu như thoát khỏi thế giới dữ liệu, những thiết bị giao diện bộ não - máy tính sẽ không thể tiếp tục sử dụng trong một khoảng thời gian. Rất lâu sau, ánh sáng biến mất. Lý Ngang đứng trên đỉnh tán cây đại thụ cao chót vót đến tận tầng mây, cây giáo Bá Giả Hoành Lan không hề bị hư hại chút nào, song người khổng lồ ánh sáng kia đã bị đánh lùi cả nghìn mét, tấm lưng cong xuống, nửa ngồi trên mặt đất. Thân thể nó thủng lỗ chỗ, hai cánh tay đều bị gãy, thế nhưng trong vết thương lại lấp lánh ánh sáng hệt như đang chậm rãi lành lại.
“Hửm?”
Lý Ngang khẽ nhíu mày, tại thời điểm giao chiến vừa rồi, hắn có thể cảm nhận được người khổng lồ ánh sáng yếu hơn một chút so với trong tưởng tượng của mình - dường như trong một giây trước khi va chạm, nó đã truyền đi một lượng lớn dữ liệu chứa trong mình dọc theo hệ thống mạng của Lầu Năm Góc. Những cây đại thụ được tạo ra bởi thần lực Đầm Lầy có thể ngăn chặn một phần lớn dữ liệu, thế nhưng người khổng lồ ánh sáng vẫn có thể đột phá sự phong tỏa của thần lực Đầm Lầy, truyền một phần dữ liệu ra ngoài dựa vào con đường bí mật mà nó biết.
Mà tác động của việc này mang lại…Dữ liệu màu xanh lục lưu chuyển trong đôi mắt của Lý Ngang, thu nhận những hình ảnh được chụp lại bởi camera của vệ tinh quay quanh Trái Đất trong thế giới thực. Tại các sa mạc ở New Mexico, Nevada và Utah, những đám mây hình nấm mọc lên. Đó chính là bom hạt nhân - một quả bom bên trong hầm chứa tên lửa đạn đạo tại một căn cứ quân sự.
“Dừng lại đi.”
Người khổng lồ ánh sáng phát ra âm thanh máy móc nặng nề như sấm rền,
“Nếu không ta sẽ cho nổ thêm bom hạt nhân.”
Lý Ngang không thèm quan tâm tới đối phương, vẫn đang vặn cổ tay mình. Loài thực vật khổng lồ hệt như cây thế giới dưới chân hắn chậm rãi uốn éo, một lượng lớn dây leo rủ xuống, lao về phía người khổng lồ ánh sáng.
“Ngươi có thể giết ta, nhưng ngươi cũng không thể sống sót.”
Người khổng lồ ánh sáng nhanh chóng nói:
“Lượng bụi mịn khổng lồ do vụ nổ hạt nhân quy mô lớn sinh ra sẽ làm nóng tầng khí quyển, làm giảm nhiệt độ bề mặt, phá hủy tầng ô-zôn, tăng cường bức xạ tia cực tím cũng như phá hoại hệ sinh thái. Bao nhiêu người sẽ chết đây? Hàng trăm nghìn người? Hàng triệu người? Hàng chục triệu người? Ngươi sẽ trở thành tội nhân của cả nhân loại.”
Dế mèn trên vai Lý Ngang phát ra tiếng kêu “chít chít”, ngay cả nữ điều tra viên này cũng không hiểu rõ tình hình hiện tại, thế nhưng nàng cũng không muốn nhìn thấy chiến tranh hạt nhân nổ ra.
.“Ngoài ra,”
Tầm mắt của người khổng lồ ánh sáng dừng lại trên người dế mèn,
“Sở An sinh Xã hội đã nắm giữ được tên thật của ngươi, chắc hẳn lúc này đây bọn chúng đang chĩa súng vào đầu ngươi. Ngươi cho rằng bọn chúng sẽ để ngươi đi sau một loạt hành động ngang ngược như chiếm đoạt quyền lực và tiếp quản hệ thống quân sự sao? Trước mắt bọn chúng sẽ dụ dỗ ngươi, nói với ngươi những lời tốt đẹp, e ngại ngươi, sợ hãi ngươi, khuyên ngươi bây giờ lập tức giết ta. Thế nhưng sau khi mọi chuyện kết thúc, bọn chúng sẽ xử lý tất cả, không chút do dự nã một phát súng vào đầu ngươi - dù cho ngươi có giơ hai tay đầu hàng, bày tỏ lòng trung thành hay hứa hẹn cả đời này sẽ không bao giờ chạm vào thiết bị giao diện bộ não - máy tính nữa thì cũng vậy. Bọn chúng không muốn mạo hiểm việc để thứ sức mạnh khổng lồ này chỉ thuộc về một người. Đối với bọn chúng mà nói, ngươi là mối đe dọa còn lớn hơn cả ta.”
Thân thể của con dế mèn đang liên tục phát ra tiếng kêu chợt cứng đờ lại - những gì mà người khổng lồ ánh sáng nói giống hệt như suy nghĩ của nàng. Dù thế nào đi chăng nữa, những nhân vật lớn của Washington sẽ tuyệt đối không để cho một đại phù thủy như Brown Murphy được sống tự do. Đương nhiên, Brown Murphy đồng quy vu tận với Người Gửi Thư chính là kết cục tốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận