Người Chơi Hung Mãnh

Chương 585: Không Nhúc Nhích

Lớp trưởng đại nhân hơi chần chừ một chút rồi mới gật nhẹ.
- Đúng vậy, là mình. Cậu là…
- Gọi em là Sơ Ấm là được rồi, em là đồng nghiệp của chị chị, chị ấy để em đến đưa chị đến cứ điểm.
Sơ Ấm cười cười:
- Lên xe đi.
Vừa thấy cảnh Sơ Ấm đỗ xe làm cho Vương Tùng San hơi e ngại, chần chừ một chút mới mở cửa sau xe, cùng với Lý Ngang ngồi vào trong xe.
- Làm phiền thắt chặt dây an toàn, haha, chiếc xe này, khá là khó lái.
Sơ Ấm dặn dò hai vị hành khách một câu, xoay người ra chỗ khác, hai tay cầm chắc vô lăng, sau khi hít thở một hơi thật sâu, khởi động chiếc xe một lần nữa, từ từ cho chiếc xe chậm rãi quay đầu, đổi hướng. Lúc quay xe, suýt nữa đâm vào mấy chiếc xe khác đang đỗ ở ven đường.
Có vẻ Sơ Ấm hơi ngại ngùng vì kỹ thuật lái xe vụng về của mình, nhìn kính chiếu hậu giải thích:
- Đừng lo, tôi có đủ giấy phép lái xe. Hơn nữa chiếc xe này chống va đập rất tốt, cho dù đâm thẳng vào xe khác, hành khách chỉ cần thắt chặt dây an toàn là không chết được.
Cô đừng nói ra chứ! Cô nói ra làm cho người ta càng lo lắng hơn đấy, có biết không?
Vương Tùng San ngại ngùng cười cười, yên lặng giữ chặt tay ghế, do dự nói với Sơ Ấm:
- Híc, cậu cũng là người chơi à?
- Đúng vậy nha.
Sơ Ấm cười nói:
- Em là thành viên của đội cơ độc đặc khiển, hôm nay thừa lúc tan việc, đi luyện lái xe… Khụ khụ, không đúng, làm nghĩa vụ tuần tra mới đúng. Nếu như vào thời gian tan làm, thành viên ở Đặc Sự Cục như bọn em chủ động đi ra ngoài duy trì trị an, sẽ có trợ cấp và điểm thưởng…
Thực ra nghĩa vụ tuần tra cũng chỉ là tùy tiện dạo phố á…, dù sao bây giờ trị an cũng rất tốt, không có xuất hiện nhiều sự kiện dị thường.
- Ôi…
Vương Tùng San mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt non nớt tinh xảo và bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng một lượt, hơi xấu hổ nói:
- Mình còn tưởng thành viên trong đội cơ động đặc khiển đầu là những người đàn ông lưng hùm vai gấu mặc tây trang đen đấy…
- Haha, lúc chưa gia nhập đội đặc khiển em cũng nghĩ thế.
Sơ Ấm cười nói:
- Kết quả là, sau khi gia nhập, mới phát hiện trong đó có rất nhiều người đều là người bình tường, có đủ loại nghề nghiệp, đủ độ tuổi. Lúc làm việc, mọi người đều mặc đồng phục theo quy định, bình thường thì tùy mỗi người thôi.
Vẫn là một học sinh cấp hai, dù là người sở hữu giấy phép lái xe, người chơi, người đứng đầu về âm nhạc khiêu vũ ở khu B, nhưng trong sinh hoạt đời thường, Sơ Ấm cũng nói rất nhiều.
Trên đường lái xe đến cứ điểm, cùng trò chuyện với Vương Tùng San, hầu hết đều là một vài chủ đề của nữ sinh.
Theo việc trò chơi chết chóc được công khai hóa, Đặc Sự Cục đón nhận ánh mắt của đại chúng, thành viên trong Đặc Sự Cục cũng đã có được thân phận chính thức biên ngoài.
Nhưng chuyện này cũng không phải điều tốt lành gì, đặc biệt là đối với thành viên của Đặc Sực Cục mà nói, chính bọn họ, người nhà của bọn họ, đều vì suy xét các thứ, mà lúc nào cũng phải ở trong phạm vi bảo hộ của Đặc Sự Cục.
Điều này cũng có nghĩa là, làm thành viên, người nhà thành viên, không thể nào trải qua cuộc sống của một người bình thường.
Vệ Lăng Lam không thể nào ra ngoài vẽ tranh tả thực, Sơ Ấm cũng không thể trải qua sinh hoạt trong trường học như trước đó.
Thân là thành đội cơ động đặc khiển, bọn họ cần phải nhận chức trách bảo vệ an toàn tính mạng cho quần chúng nhân dân. Ngoại trừ việc huấn luyện không ngừng nghỉ, tuần tra, và chấp hành nhiệm vụ bên ngoài, chỉ có một chút thời gian cá nhân có thể tự do sắp xếp.
Thời gian giữa hai nhiệm vụ kịch bản đó cách nhau quá ngắn, không tìm tất cả biện pháp làm thực lực của mình trở lên mạnh mẽ, thì chỉ còn lại một con đường chết mà thôi.
Có lẽ cảm thấy bên dưới vẻ bề ngoài yên lặng của Sơ Ấm kia cất giấu một lớp ưu sầu, lớp trưởng đại nhân nhìn vào trong ánh mắt của đối phương, từ từ mang theo một chút hàm ý không rõ.
Cô gái trước mắt này, rõ ràng chỉ nhỏ hơn mình một chút, lại phải nhận trách nhiệm lớn như vậy, đối diện nỗi sợ mà người thường không thể đối mặt…
Chiếc xe con cao cấp màu đen chậm chạp đi qua từng giao lộ, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà cao tần.
Tới rồi, số 149 Đường Hòa Sơn, cứ điểm của Đặc Sự Cục.
Mở cửa xe ra, Lý Ngang giả vờ dùng ánh mắt tò mò, ngước nhìn tòa nhà cao tầng của Đặc Sự Cục mà mình đã từng đến.
Cạnh ngoài bức tường của tòa nhà cao tầng này, còn treo một tấm bảng quảng cáo của công ty khuôn viên đô thị xanh.
Cửa lớn đặt hai con sư tử cao gần bằng nó, một trái một phải, yên tĩnh phủ phục trên nền bằng đá, không nhúc nhích.
- Chính là đây.
Sơ Ấm lên tiếng, đi vào trong.
Lý Ngang theo Vương Tùng San đi đằng sau, đi vào tòa nhà cao tầng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận