Người Chơi Hung Mãnh

Chương 130: Tối quá

Mùi thịt tươi mát xộc thẳng vào khoang mũi, khiến nước bọt trong miệng bà ta vô thức trào ra.
Ực ực.
Bà ta hít nước bọt, yếu ớt nhìn Lý Ngang rẽ vào góc phố, rồi từ từ vươn cổ về phía trước, đè đầu xuống, giống như muốn một miếng nuốt chửng cái đầu của tên thanh niên.
- Bà Cổ Nguyệt Hồ, ở đây tối quá.
- Đừng, đừng sợ tối.
Giọng bà lão càng thêm mơ hồ, hai tay của bà ta như kẹp sắt, ôm chặt lồng ngực Lý Ngang.
Hàm răng hình vòng của bà ta không ngừng hạ xuống, gần như chạm vào da đầu của Lý Ngang.
Chỉ thiếu một chút.
- Bà Cổ Nguyệt Hồ.
Lý Ngang đột nhiên dừng lại, đầu không quay lại trầm mặc nói:
- Đã có ai nói, miệng của bà rất hôi chưa...
- Ừm?
Bà lão nghe vậy thì sững sờ, vừa phản ứng lại thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, cái đầu giống như cái kìm hồ đào ép xuống, miệng ngậm vào giữa, muốn cắn đứt đầu của Lý Ngang!
Đùng !
Ngay khi bà ta định cắn đứt cổ Lý Ngang, một đôi tay tái nhợt nhô ra sau lưng của hắn, chộp lấy hai hàm trên dưới của bà lão.
Đó là Sài Thúy Kiều đang trốn trong cơ thể của Lý Ngang.
“Thật kinh tởm.”
Sài Thúy Kiều nhìn nước dãi của bà lão dính trên lòng bàn tay, nôn khan một tiếng, cơn tức giận từ trong lòng nổi lên, càng ngày càng táo bạo, dùng tay mạnh hơn muốn bẻ gãy hàm trên dưới của bà lão.
Lệ quỷ Sài Thúy Kiều hấp thu âm khí từ cờ dẫn linh, đột nhiên phát lực xuống phía dưới, để bà ta không còn chỗ trống để trốn thoát.
Vốn cái miệng đã bị kéo căng đến cực hạn, giờ lại bị kéo căng ra thêm, dường như sắp bị xé toạc.
“A a a a !”
Dưới cơn đau dữ dội, thân hình bà lão run lên bần bật, thần sắc trên toàn thân nhanh chóng phai nhạt, lộ ra vẻ không chân thực.
Giống như .... những con rối bóng bằng giấy.
Bà lão đang dần trở nên mờ nhạt, phẳng lặng như tờ giấy, Sài Thúy Kiều vốn dĩ có thể chạm vào thực thể, nhưng cô chỉ thấy tay buông lỏng, con rối bóng đã tuột khỏi đầu ngón tay cô.
“Không được chạy !”
Sài Thúy Kiều dính đầy nước bọt tức giận bất bình, tóm lấy người giấy đang lơ lửng trên không và ném mạnh nó xuống đất.
Trong con ngõ chật hẹp, có nhiều vũng nước nông cạn, người giấy bị quẳng trên mặt đất dính đầy nước cống bẩn, nhưng nó không hề có dấu hiệu muốn tan chảy.
Con rối bóng bị Sài Thúy Kiều nắm chặt một góc đang giãy giụa điên cuồng, chỉ nghe thấy một tiếng "bốp", bà ta thật sự đã bẻ cổ tay, xé một bên đùi của mình, thoát khỏi móng vuốt quỷ dị của Sài Thúy Kiều.
Vèo !
Người giấy hồn chưa tỉnh, sợ hãi bay lên trời với tốc độ cực nhanh, chỉ cần trèo qua tòa nhà này một lần nữa, bà ta sẽ có thể trốn thật xa.
- Đừng chạy.
Giọng của Lý Ngang vang lên trên mặt đất,
Hắn ta di chuyển theo hướng của người giấy, từ từ búng ngón tay và kích hoạt kỹ năng [Tán xạ phân tán].
Sóng xung kích vô hình vô chất dâng cao trên bầu trời, người giấy bị sóng xung kích làm nhiễu loạn đột ngột dừng lại, giây sau, nó bị một thanh sắt lớn chứa đầy năng lượng gợn sóng xuyên thủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận